Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mọi người, đây là Trình Hựu — một nữ phóng viên nằm vùng dũng cảm nghĩa.”
Mỗi lần ai ghé thăm, Lăng Châu đều giới thiệu như vậy, ánh anh chứa đầy tự hào.
“ ấy dùng mạng sống của mình để cho chúng ta thấy rằng, dù ở trong bóng tối… phải về phía ánh sáng.”
Trình thường xuyên quỹ giúp đỡ, anh trồng rất nhiều hoa trong sân.
Tôi lơ lửng họ, nhìn những điều họ làm vì mình, trong lòng đầy mãn nguyện.
Bỗng nhiên, tôi cảm nhận cơ thể mình dần trong suốt, ánh sáng xung quanh mỗi một rực rỡ hơn.
Tôi biết, thời khắc chuyển kiếp .
Tôi ngoái lại nhìn Trình Lăng Châu — nhìn thế giới tôi từng yêu thương ra sức bảo vệ.
“Anh ơi… Lăng Châu… tạm biệt nhé. Hai người nhất định phải sống tốt, đừng buồn vì em nữa.”
Trình như cảm nhận được đó, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung, đỏ hoe:
“A Hựu… em sắp đi rồi sao?”
Lăng Châu ngước nhìn theo, ánh cuống quýt:
“A Hựu, đừng đi … anh rất nhiều điều chưa kịp nói với em…”
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy hình ảnh tôi mười lăm tuổi, giữa mùa đông giá rét.
Tôi sốt cao, Trình cõng tôi chạy vội bệnh viện.
Tuyết rơi phủ kín lưng anh, anh vẫn lấy áo khoác quấn kín người tôi.
“A Hựu cố lên chút nữa… sắp tới rồi…”
tôi tỉnh lại, anh gục giường bệnh, vẫn nắm chặt chiếc khăn len tôi đánh rơi ngoài tuyết.
Đó là món đồ len đầu tiên tôi tự đan — méo mó vụng về, vậy anh vẫn dùng suốt nhiều trời.
Tôi lại thấy mười tám tuổi, tôi ôm giấy trúng tuyển ngành chí chạy đồn cảnh sát.
Anh sắp xếp hồ sơ, tôi đập mạnh tờ giấy lên bàn anh: “Anh ơi! Sau em sẽ vạch trần tội ác, bắt bọn xấu!”
Anh lướt ngón qua ba chữ “Ngành chí”, rồi xoa đầu tôi mỉm cười:
“A Hựu muốn làm , anh đều ủng hộ… xin em đừng để bản thân gặp nguy hiểm.”
Khi đó tôi nghĩ nghĩa, chẳng nhận ra ánh anh đong đầy lo lắng.
Tôi nhìn thấy sinh nhật hai mươi tuổi, Lăng Châu bày nến trên ban công căn hộ thuê, ôm bó hoa .
“A Hựu, đợi anh thành công, anh sẽ dẫn em sống ở biển, sáng ngắm bình minh, tối ngắm sao.”
Tôi vừa ăn bánh kem vừa cười anh sến súa, lại lén ép bông sổ .
Sau , mỗi lần viết xong một bài , tôi đều vẽ một trời nhỏ cạnh.
tôi hai mươi hai, anh thất bại trong kinh doanh, trốn trong căn hộ uống rượu.
Tôi đưa cho anh toàn bộ tiền lương tích góp: “Lăng tổng, làm lại lần nữa đi, em tin anh .”
Anh ôm chặt tôi, đỏ hoe: “A Hựu… sau anh nhất định cho em một cuộc sống thật tốt.”
Lần đầu tiên anh ký được hợp đồng lớn, anh chạy về trong đêm.
anh cầm một chiếc hộp nhỏ — trong là sợi dây chuyền trời nhỏ xíu.
“Em nói muốn sống dưới ánh sáng. Vậy sau … anh là ánh sáng của em.”
Tôi mắng anh sến súa, lại giấu dây chuyền cổ áo, ngay cả tắm không nỡ tháo.
Mãi khi làm nội gián, tôi mới buộc phải tháo ra.
Tôi giấu nó sau ống sưởi trong căn hộ, cạnh cuốn sổ chứng cứ.
Bất chợt, tôi thấy Lâm Vân trong trại giam, nhận được gói đồ Lăng Châu gửi .
trong là bức ảnh chụp chung giữa tôi ấy. sau dòng chữ:
“Đây là tấm ảnh A Hựu trân trọng nhất. Những nợ con bé… không là một mạng sống.”
Lâm Vân ôm ảnh, gục khóc rất lâu.
lẽ giờ đây, ta mới thật sự hiểu… rằng người xem là chị gái ruột… vĩnh viễn không nữa.
Lờ mờ trong ánh sáng, tôi thấy lại bến tàu ba trước.
Tên cầm đầu chợ đen nhìn chằm chằm đôi tình nhân hưởng tuần trăng mật —
Lăng Châu Lâm Vân.
ấy, tôi thấy ánh Lâm Vân nhìn tôi… trong thoáng chốc, từng một chút do dự.
Cơ thể tôi dần tan biến trong quầng sáng rực rỡ.
Tôi thấy Trình Lăng Châu khóc. Thấy họ đưa ra muốn níu lấy điều đó… chạm khoảng không.
tôi biết, đây không phải là kết thúc. là một khởi đầu mới.
Ánh sáng mỗi một chói lòa. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến hoàn toàn…
Tôi nhìn thấy trong sân quỹ — những bông nở rộ rực rỡ.
Giống hệt như lời tôi từng nói: “ cần ánh trời… thì vẫn hy vọng.”
Trước khi linh hồn tôi hoàn toàn tan ánh sáng, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vang vọng giữa không trung:
“Trình Hựu — kiếp gìn giữ nghĩa, kiếp sau sẽ sống đời .”