Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
016
Dư luận trên mạng ầm ĩ suốt mấy ngày.
Đúng hôm chốt mọi thứ, tôi quay về nước.
Tôi muốn tận mắt thấy cảnh này.
Lâm Hạ tới đón, vừa lái xe vừa hưng phấn kể lể thảm trạng kia:
“Chị không tưởng tượng nổi đâu, Sở Vân hạ mình tới cầu Sóc, khóc lóc ê chề. ta chẳng thèm động lòng, cô ta tính quyến rũ, quần áo cởi nửa chừng đã bị ta xách cổ tống ra ngoài …”
Sở vốn ích kỷ, tới lúc nguy nan thì chắc chắn hy sinh mẹ con họ.
Tin tức vừa phanh phui, thị gián tiếp thêm dầu vào lửa.
Thậm chí chấp nhận mang tiếng, cũng quyết hạ bệ Sở thị.
Tôi biết rõ ai là ra .
Khi về , tôi bắt gặp mấy gương quen thuộc chán ghét.
Tôi dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua:
“… , dù chúng ta cũng một . Con mà làm vậy thì mang tiếng ‘đại nghĩa diệt thân’, truyền ra ngoài chẳng hay ho gì.”
Sở vẫn cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa đó.
Mấy ngày nay đã bị dằn vặt mức chẳng giữ nổi thể diện.
“Ông Sở, chúng ta đã cắt đứt quan hệ lâu , không phải ? Ngày xưa ông đuổi mẹ con tôi ra khỏi , lời lẽ khó nghe hơn .”
“Chỉ cần con giúp cha một , cha sẽ cho con và… mẹ con quay về, đuổi bọn chúng , muốn gì cũng .”
Vẫn cái kiểu tự cho mình là đúng.
“Ông điên à, trước khi tới đây ông đâu nói vậy. Tôi theo ông bao năm, ăn khổ cùng ông, ông đối xử này?”
đàn bà bên cạnh gào thét, mày méo mó.
Sở giơ chân đạp thẳng bà ta ngã nhào:
“Nếu không phải con tiện nhân như mày quyến rũ, thì làm ta tan cửa nát?!”
sau đó, một cái tát trời giáng rơi lên Sở Vân , vốn im lặng .
“Ngày xưa mày đối xử với nào, mau lỗi !”
Cô ta ngẩng tôi, trong mắt tràn đầy hận ý, giọng run run pha uất nghẹn:
“… lỗi.”
Cảnh tượng ấy khiến tôi không nhịn , phá lên cười.
Tôi bước , giơ tát thẳng Sở :
“Không cần lỗi. Tôi sẽ tự tiễn các xuống địa ngục.”
Sau này, ông ta có quỳ rạp cầu , trong lòng tôi cũng chẳng gợn một tia thương xót.
Ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh của một nơi góc đường.
Sóc đứng đó, lặng lẽ tôi.
Trong khoảnh khắc tôi thu ánh mắt không một chút lưu luyến, anh cũng sững .
017
Bản án đưa ra rất nhanh.
Sở ngồi tù, Sở thị bị thanh tra, một sớm một chiều sụp đổ, gánh món nợ khổng lồ.
Mọi gánh nặng rơi hết lên đôi mẹ con kia.
Rời tòa án, trời mưa lất phất.
Tôi lái xe nghĩa trang.
Đây là khu mộ sang trọng, phong thủy tốt, rộng lớn xa hoa.
Đáng tiếc, bên trong trống rỗng.
Trên bia đá, gương mẹ hiền hậu mỉm cười.
Một bó bách hợp trắng đặt ngắn trước mộ.
“Mẹ ơi, thấy không? Con gái mẹ bây giỏi lắm, kiếm thật nhiều tiền …”
Mưa rơi lất phất, tôi ngồi cạnh bia mộ, chẳng che ô, lẩm bẩm mãi không thôi.
“…Con nhớ mẹ quá.”
Đóng giả “bạch liên hoa” bao năm, khóc cũng chẳng cần luyện.
Giọt lạnh trượt khỏi khóe mắt, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.
Một chiếc ô đột nhiên che ngang trên .
Mũi giày da lọt vào tầm mắt.
Ngẩng lên — là Sóc.
Tôi lập tức đứng dậy định bỏ , nhưng anh giữ chặt tôi.
“ đã báo thù , anh thì ?”
Đôi mắt anh đỏ lên.
“Thời , có lừa dối, có lợi dụng anh cũng … anh không để tâm. Chúng ta làm , không?”
đàn ông kiêu ngạo một đời, cúi , nói bằng giọng đầy tha thiết nhưng bi thương.
“Không .”
Tôi dứt khoát, như lưỡi dao đâm thẳng tim anh.
Anh không tin nổi, tôi chẳng hề có chút tình cảm nào.
“Anh không Sở Vân , anh chỉ . Là anh nhận ra quá muộn, một cơ hội.”
Tôi giật ra, thẳng anh:
“Tôi nên cảm ơn anh cô ta, nếu không tôi đâu có cơ hội tiếp cận anh.”
Sóc muốn nói, thật ra anh chưa bao tìm “ thân”.
Anh tôi chỉ vì đôi mắt này — khác hoàn toàn với Sở Vân .
Đôi mắt từng chan chứa nụ cười, soi bóng dáng anh.
Nhưng đây, trước đôi mắt lạnh lẽo không tình cảm, anh bỗng thấy mọi lời giải đều vô nghĩa.
Bởi cuối, tôi chưa từng anh.
cả tình yêu… cũng có thể là một lớp ngụy trang.
Ấy mà, cả sự giả dối ấy, anh cũng cam lòng đắm chìm.
Khi tôi quay lưng bỏ , sau lưng vang lên tiếng anh khàn khàn:
“Nếu hôm sinh nhật , anh không bỏ , kết cục có khác không?”
Giá như anh tỉnh táo sớm hơn, ở bên tôi, không tìm Sở Vân … liệu có khác không?
Tôi không quay , chỉ để một câu rành rọt:
“Không.”
Bởi , tất cả đã là dối trá, có thể viên mãn.
Mưa ngừng, nắng ló.
Tôi cũng chẳng cần chiếc ô kia nữa.
(hết)