Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

21

Vết thương của ta lành rất nhanh.

Cũng nhờ nền tảng thân tốt, lại ăn uống đầy đủ mỗi ngày.

Nửa tháng sau, ta đã có tung tăng xuống đất, thậm chí còn ra vườn cỏ cho dây dưa leo của mình.

Tiêu Huyền Sách cũng bắt đầu thực lời hứa: mỗi ngày dành ra một canh giờ dạy ta học chữ.

Ta trong thư phòng, hắn đối diện.

Hắn dạy rất nghiêm túc, còn ta… học thì cực kỳ khổ sở.

Chữ nào chữ nấy ngang ngang dọc dọc, vuông vuông vắn vắn, nhìn cái nào cũng giống cái nào.

Ta chữ nào cũng “quen mắt”, nhưng chẳng đọc nổi chữ nào hết.

“Chữ này đọc là ‘Sách’ — Tiêu Huyền Sách.”

Hắn chỉ vào chữ giấy.

Ta nhìn mãi, rồi nói:

“Chữ này nhìn như cái que tre, gọi là ‘Trúc’ cho dễ.”

Tiêu Huyền Sách: “…”

Hắn hít sâu một hơi, lại chỉ một chữ khác:

“Chữ này là ‘Man’ — trong Điền Man Man.”

Ta ghé sát nhìn:

“Chữ gì có hình con sâu dưới, trông chẳng ngon miệng tí nào. Không thích.”

Cạch!

Bút lông trong tay hắn… gãy đôi.

Hắn nhắm mắt lại, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, hắn thở dài cam chịu.

“Bỏ ,” – mỏi mệt – “nàng quay về trồng dưa giúp ta yên tâm hơn.”

Ta thầm nghĩ: Tiêu Huyền Sách chắc không hợp nghề phu .

đó, Dạ Phong mang một tin:

“Hoàng thượng có chỉ, lệnh Vương gia ở ngoại ô nghỉ dưỡng một tháng.”

“Nghỉ dưỡng?” – Ta nghi ngờ – “Hắn không phải nghỉ dưỡng trong phủ rồi sao?”

Dạ Phong giải thích:

“Vương gia, đây là ý của bệ hạ, muốn ngài tạm thời tránh gió. Sau vụ Thái bị cấm túc, không ít ánh mắt đổ dồn vào phủ chúng ta.”

Tiêu Huyền Sách gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

“Dọn dẹp , ngày mai xuất phát.”

Hắn quay sang ta, nói gọn lỏn:

“Nàng cùng.”

22

nằm một ngọn núi ngoài thành, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.

So kinh thành đông đúc, nơi này thoải mái hơn hẳn.

Không nhiều quy củ, cũng chẳng lắm người phiền phức.

Ta như con chim sổ lồng, mỗi ngày nhảy núi: thì bắt gà rừng, thì phá tổ chim, vui như hội.

Còn Tiêu Huyền Sách thì thật sự tĩnh dưỡng.

Hắn suốt ngày ngâm suối, đọc sách ngoài sân, thỉnh thoảng thả câu câu cá.

Sắc mặt hắn rõ ràng khá hơn nhiều so khi còn ở kinh thành.

Mấy con thú rừng ta bắt được, tuy phần lớn đều vào bụng ta…

Nhưng mỗi lần ta đều chừa lại một cái đùi gà cho hắn.

Đó là cách ta sự tôn trọng cao nhất.

Mỗi lần như , hắn đều nhận lấy, ăn chậm rãi, dáng vẻ nhã nhặn hơn ta mười phần.

ấy, ta phát một dòng suối nhỏ sau núi.

Nước trong vắt, có rất nhiều cá béo bơi lội.

Ta cởi giày, xắn quần, lội xuống suối bắt cá.

Tay chân ta lanh lẹ, bao lâu đã tóm được đầy một túi.

Ta hớn hở, vừa ngẩng đầu liền Tiêu Huyền Sách dưới gốc cây ven suối, ánh mắt chăm chú nhìn ta.

Nắng xuyên qua tán lá, chiếu loang lổ lên người hắn.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu lắng.

“Lại đây.”

Hắn giơ tay gọi.

Ta xách túi cá, chân trần, bước đá ướt lạo xạo .

“Nàng bắt nhiều , ăn hết nổi không?” – Hắn .

“Không ăn hết thì phơi khô đem về Kinh ăn dần.” – Ta đưa túi cá ra như khoe chiến lợi phẩm –

“Ngài nhìn này, con này to nhất, béo nhất, để dành cho ngài đó!”

Hắn không nhìn cá.

Chỉ lấy trong người ra một chiếc khăn sạch, cúi xuống lau nước và bùn đất chân ta.

Tay hắn chậm rãi, cẩn thận, không nói một lời.

Ta sững người.

nhỏ lớn, từng ai vậy ta.

Ta nhìn hàng mi dài đổ bóng má hắn, sống mũi cao, ánh nắng dịu qua kẽ lá chiếu lên mặt hắn…

Tim ta đập thình thịch.

Cảm giác như có con thỏ con nhảy loạn trong lòng ngực, muốn bật ra ngoài.

“Tiêu Huyền Sách…” – Ta gọi khẽ.

“Ừm?” – Hắn ngẩng đầu.

Ta nhìn vào mắt hắn, không hiểu vì sao lại bật :

“Chân của ngài… thật sự không chữa được nữa sao?”

Hắn khựng lại.

Tiếng nước róc rách chảy, gió núi nhẹ thổi qua.

Hắn trầm mặc một lát, ánh mắt như bình lặng nước suối.

“Không chữa được.” – Hắn đáp.

23

Nghe hắn đáp, trong lòng ta bỗng chốc chùng xuống.

Ta cảm , một người như hắn, đáng lẽ phải cưỡi ngựa cao nhất, uống rượu mạnh nhất — chứ không phải cả đời bị giam trong một chiếc xe lăn nhỏ bé như .

Hắn lau sạch chân ta, đặt khăn sang một , ngẩng đầu nhìn.

“Sao? Nàng chê ta là kẻ tàn phế?” – Hắn , nghe có phần dò xét mơ hồ.

“Tất nhiên là không!” – Ta bật lại ngay, không cần nghĩ – “Ta chỉ cảm … đáng tiếc thôi.”

“Tiếc cái gì?”

“Tiếc là ngài không đứng dậy đánh nhau ta.” – Ta đáp rất nghiêm túc, dù trong bụng toàn nói bừa – “Ta còn từng được tỷ thí cao thủ nào cả.”

Tiêu Huyền Sách: “…”

Bầu không khí u sầu quanh hắn, bị ta một đòn phá sạch sành sanh.

Hắn nhìn ta, ánh mắt nửa bực nửa cười, cuối cùng chỉ biết lắc đầu bất lực.

“Điền Man Man, trong đầu nàng ngoài ăn đánh nhau, còn nghĩ được cái gì khác không?”

“Có chứ.” – Ta đáp tỉnh rụi – “Còn nghĩ vườn dưa của ta nữa.”

Hắn cạn lời hoàn toàn.

Tối đó, bọn ta ăn cá nướng.

Cá ta bắt, củi ta nhặt, ta nhóm.

Còn Tiêu Huyền Sách, việc duy nhất của hắn là… đó nhìn.

Cá nướng vừa vàng vừa giòn, ngoài cháy cạnh, trong chín mềm, rắc thêm ít dại hái ở sau núi, thơm mức ta suýt ăn cả lưỡi mình.

Ta đưa cho hắn con to nhất, còn mình giữ con nhỏ mà gặm.

“Sao nàng ăn con nhỏ?” – Hắn .

“Cho ngài bồi bổ,” – Ta nhồm nhoàm trả lời – “Ngài gầy quá, phải ăn nhiều thịt mới được.”

Hắn cầm cá, mắt chăm chăm nhìn đống , ánh hắt lên đôi mắt sâu thẳm ấy, sáng tối lập lòe.

“Man Man,” – Hắn đột nhiên lên tiếng.

“Hửm?”

“Nàng… có nhớ nhà không?”

Ta ngẫm nghĩ.

Nhớ thôn Ngọa Ngưu sao? Không nhớ, người trong thôn ai cũng sợ ta.

Nhớ nhà dì ta sao? Lại càng không, bọn họ coi ta như trâu ngựa.

“Không nhớ.” – Ta lắc đầu – “Ta không có nhà.”

Nói xong mới câu đó hơi chạnh lòng.

Ta vội bổ sung:

“Nhưng cũng không sao, một mình ta vẫn sống rất tốt.”

Tiêu Huyền Sách quay sang nhìn ta, trong ánh , ánh mắt hắn dịu dàng khác thường.

nay, vương phủ chính là nhà của nàng.”

Tim ta lại bắt đầu nhảy loạn.

Ta cúi đầu, vờ như tập trung gặm cá, không dám nhìn hắn nữa.

Ngay lúc đó — tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên ả giữa rừng núi.

Dạ Phong vội phi , thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

“Vương gia!” – Hắn nhảy xuống ngựa, quỳ một gối –

“Ngoài xuất một nhóm sát thủ! Nguồn gốc rõ! Cả ngọn núi đã bị bao vây rồi!”

24

Lòng ta thắt lại.

Còn Tiêu Huyền Sách vẫn bình thản như thường, như sớm đoán trước.

“Người của Thái ?”

“Không giống.” – Dạ Phong lắc đầu –

“Chiêu thức tàn , giống sĩ trong giang hồ. Quan trọng hơn… trong số đó có kẻ dùng binh khí chế theo chuẩn quân đội. Thuộc hạ nghi ngờ… có lực trong quân đội nhúng tay.”

Ta lập tức đứng dậy, phủi tay.

Vừa hay ăn no xong, muốn vận động gân cốt.

Nhưng Tiêu Huyền Sách bất ngờ nắm lấy tay ta.

Tay hắn lạnh toát, nhưng rất chặt.

“Đừng .” – Hắn nói.

“Sao vậy?” – Ta cau mày – “Ta đánh được mà.”

“Ta biết nàng đánh được.” – Ánh mắt hắn từng nghiêm túc

“Nhưng lần này, không cần nàng ra tay.”

Hắn quay sang Dạ Phong:

theo kế hoạch.”

“Tuân lệnh!”

Dạ Phong lĩnh mệnh rời .

Tiêu Huyền Sách kéo ta theo, đẩy xe lăn tiến thẳng về phía cổng .

“Này, chúng ta không à?” – Ta .

?” – Hắn cười nhạt –

“Cái lưới mà bản vương đã giăng kỹ lưỡng, sao có không thu về?”

ngoài , lát đát tiếng bước chân, mười mấy sát thủ đã áp sát.

Ai nấy che mặt, cầm đao sáng loáng, sát khí ngút trời.

Dẫn đầu là một gã mắt , mặt có vết sẹo dài như vết chém.

Tiêu Huyền Sách xuất , hắn sững lại, rõ ràng không ngờ hắn lại tự chui đầu vào lưới.

“Kính chào Tĩnh Vương điện hạ, danh tiếng ngài như sấm tai.” – hắn khàn đục.

“Ngươi là người của ai?” – Tiêu Huyền Sách , thản nhiên.

“Ai trả tiền, thì ta theo người đó.” – Gã nhãn cười gằn –

“Có người mua mạng ngài, chúng ta lấy. Nếu biết điều, tự kết liễu còn giữ được toàn thây.”

Tiêu Huyền Sách nhếch môi:

“Chỉ bằng bọn ngươi?”

Mặt gã kia trầm xuống:

lúc chết còn mạnh miệng! Lên cho ta! Ai giết được hắn thưởng ngàn lượng, bắt sống được… thưởng vạn lượng!”

Một đám sát thủ ào lên như nước vỡ bờ.

Ta định lao vào đánh một trận ra trò, Tiêu Huyền Sách lại giữ chặt cổ tay ta.

“Nhìn thôi là đủ.”

Ngay lúc sát thủ đầu tiên cách chúng ta đầy ba thước…

Biến cố xảy ra.

bốn phía rừng cây xung quanh —

Vèo vèo vèo!

Tiếng phá không dày đặc vang lên!

25

Vô số mũi đen sì như mưa rào bốn phương tám hướng lao thẳng vào đám sát thủ!

“A——!”

“Có mai phục!”

Tiếng hét thảm vang lên liên tiếp.

Chỉ trong chớp mắt, sát thủ ngã xuống la liệt.

Ngay sau đó, một toán thị vệ mặc áo đen, tay cầm đao cong, tựa như u linh rừng cây lao ra, phối hợp nhịp nhàng, chiêu nào chiêu nấy trí mạng — rõ ràng là tinh binh tinh luyện.

Đám sát thủ ban nãy còn hung hăng ngút trời, giờ yếu như gà mắc mưa, không cầm cự nổi một hiệp.

Ta đứng sững nhìn — thì ra… hắn đã sớm có chuẩn bị.

nhãn cũng cuống lên, hắn không ngờ mình mới là kẻ bị săn.

Hắn túm lấy một thủ hạ lá chắn, xoay người bỏ .

Nhưng hắn vừa được hai bước—

“Vút——!”

Một mũi xé gió lao , nhanh như chớp, găm chính xác vào đầu gối hắn!

“A a a——!”

Hắn ngã vật xuống, đau đớn rên rỉ.

Không biết khi nào, Tiêu Huyền Sách đã có sẵn một cây nỏ trong tay.

Hắn xe lăn, động tác lắp , kéo dây, nhả liền mạch trôi chảy, như nước chảy mây trôi.

Bảo sao ban nãy hắn chỉ nói: “Nhìn là được.”

Cuộc giao tranh rất nhanh đã kết thúc.

Dạ Phong lôi nhãn bị gãy chân trước mặt Tiêu Huyền Sách.

“Nói — ai sai ngươi ?” – hắn lạnh như băng tuyết giữa mùa đông.

kia phun ra một ngụm máu đen, cười khẩy:

“Tĩnh Vương… ngươi đúng là lợi hại… Chỉ tiếc là… chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ xuống bạn bọn ta thôi!”

Dứt lời, hắn nghiến răng “rắc” một tiếng.

Máu đen khóe miệng trào ra, đầu ngoẹo xuống —— chết ngay tại chỗ.

“Uống tự .” – Dạ Phong sắc mặt trầm xuống – “Vương gia, là sĩ.”

Tiêu Huyền Sách chau mày.

Đúng lúc đó, ta ngửi mùi lạ.

Có mùi… diêm sinh và dầu hỏa.

Ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về con đường mòn dẫn lên núi — đã bốc lên tận trời!

Cả ngọn núi… đã bị phóng hỏa!

“Không xong rồi!” – Dạ Phong kinh hãi –

“Chúng muốn đốt núi! Định nhốt chết tất cả chúng ta ở đây!”

Gió thổi hun hút, ngọn lan cực nhanh.

Khói đen cuồn cuộn, nhiệt khí hừng hực như muốn nuốt trọn cả gian.

Chúng ta — đã bị vây kín.

Tùy chỉnh
Danh sách chương