Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

16

Hôm sau, ta đến phủ Thừa tướng.

Dạ Phong như cái bóng, lặng lẽ theo sau cách một đoạn.

Vườn của phủ Thừa tướng đúng là đẹp thật — nở rực rỡ, tranh nhau khoe sắc.

Một đám tiểu thư ăn diện lộng lẫy tụ lại tám chuyện như bầy vịt, còn ồn chợ cá buổi sáng.

Nhưng khi ta bước vào, bọn họ lập tức im phăng phắc.

Ánh mắt đủ kiểu đổ dồn về ta — tò mò, khinh bỉ, ghen ghét.

Như tươi như bước ra đón, nắm tay ta như chị em mười năm không gặp:

“Muội muội Man Man, muội tới rồi! Các tỷ tỷ đều đang đợi muội đó!”

Nàng ta kéo ta đến giữa đám người, giới thiệu từng người một:

Tiểu thư phủ Thượng thư, tiểu thư phủ Tướng quân gì đó… Ta không nhớ nổi ai cả.

Mấy người đó lập tức vây quanh ta, tới tấp:

“Tĩnh Vương phi, nghe nói người trời sinh thần lực, thật sao?”

“Thật.”

“Nghe nói người ở cung yến nhấc bổng tạ đá bằng một tay?”

“Cũng thật.”

“Còn nghe nói người một bữa ăn hết cả con bò?”

“Cái đó sai.” – Ta nghiêm túc đính chính –

“Bò to quá, ta ăn không hết.”

Mọi người: “…”

Như thấy không khí có chút xấu hổ, bèn giả lả:

“Muội muội thật nói đùa. Nào, chúng ta cùng chơi trò truyền đánh trống, chứ?”

Nàng ta lấy ra một quả thêu.

Tiếng trống vang lên, quả truyền từ tay người sang tay người khác.

Ta không hứng thú, bên ăn điểm tâm.

Một lúc sau, trống dừng.

Quả “vừa vặn” trong tay một tiểu thư tròn trịa.

Như tươi :

“Tiểu thư họ Trương, tới phiên biểu diễn tài nghệ rồi.”

Tiểu thư Trương đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đàn một khúc nhạc, tạm chấp nhận .

Trống vang lên lần nữa.

Sau vài vòng, ta phát hiện quy luật: lần nào cũng tránh né ta và Như .

Ta hiểu rồi — đây là bẫy, trò chơi rõ ràng nhắm vào ta.

Quả nhiên, vòng tiếp theo, tiếng trống bỗng dừng ngay sau lưng.

Một nha hoàn “vừa khéo” đưa thêu vào tay ta.

Trong mắt Như , lóe lên tia đắc ý.

“Ôi chao, tới lượt muội muội rồi! Không muội sẽ biểu diễn tài nghệ gì cho chúng ta đây?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta, đợi xem ta bẽ mặt.

Ta đặt bánh xuống, phủi tay, bình thản bước ra.

Rồi ta đi tới trước cây hoè trăm năm to nhất trong vườn.

Trước khi ai kịp phản ứng, ta hít sâu một , ôm lấy thân cây—

“Rắc—!”

Một tiếng gãy rền trời.

Cả cây hoè cổ thụ, cả rễ lẫn gốc, bị ta rút sạch khỏi mặt đất.

17

Trong viên phủ Thừa tướng, lặng như tờ.

Lá khô, đất vụn, vài con kiến hoảng hốt bò tán loạn trong cái hố cây vừa bị ta bứng.

Một đám tiểu thư quý tộc há hốc , mặt mũi đông cứng như bị điểm huyệt, trông không khác mấy con gà gỗ.

Như mặt trắng cả vách tường mới quét vôi.

Ta vác cây hoè cổ trăm năm to cả người ta, đi tới trước mặt nàng ta.

tiểu thư,” – Ta nghiêm túc – “tài nghệ , ngươi hài lòng chứ?”

Nàng ta run rẩy môi, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Ta vứt phắt cây hoè xuống đất, “rầm” một tiếng, mặt đất rung như đất.

“Các người cứ chơi tiếp đi. Ta ăn no rồi, xin phép về trước.”

Nói rồi, ta vỗ tay, giữa ánh mắt thất thần của cả hội, quay người rời đi.

Vừa đến cổng viên, ta thấy Dạ Phong đang dựa vào tường, mím chặt, vai run lẩy bẩy — cố nhịn đến sắp nội thương.

Về đến Vương phủ, ta kể lại chuyện xảy ra cho Tiêu Huyền Sách nghe.

Hắn đang uống trà, vừa nghe xong liền khựng tay, trà trong ly sánh ra mấy giọt.

“Nàng… bứng luôn cây tổ truyền của phủ Thừa tướng?”

“Cây gì mà tổ truyền?” – Ta hờ hững – “Chẳng phải là một cái cây?

Họ muốn ta mất mặt, ta liền cho họ mất mặt cả gốc cây.”

Tiêu Huyền Sách trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng, hắn đặt chén trà xuống, dùng ánh mắt khó hiểu ta hồi lâu.

“Điền Man Man,” – Hắn chậm rãi nói – “nàng là nữ nhân… khác người nhất mà ta từng gặp.”

Ta không câu đó là khen hay chê.

Hôm sau, phủ Thừa tướng sai người mang một lễ vật đến tạ lỗi, nói rằng tiểu thư nhà họ tiếp đón không chu toàn, khiến Vương phi phật ý.

Ta một rương rương vàng bạc châu báu, trong lòng nghĩ:

Nếu đổi thành chân giò kho thực tế nhiều.

Từ sau chuyện đó, không còn ai trong kinh dám mời ta dự yến ngắm nữa.

Cuộc sống của ta lại trở về ổn: trồng dưa, nuôi gà, thỉnh thoảng ra phố ăn vặt.

18

Một đêm gió đen trăng mờ.

Ta vừa ăn xong bữa khuya, đang tản bộ trong sân để tiêu thực.

Đột nhiên, mười mấy bóng đen từ trời giáng xuống, từng kẻ tay cầm vũ khí, lao về phía thư phòng của Tiêu Huyền Sách.

Thích khách.

Từ lướt qua trong đầu ta.

Ta không la hét cứu, cũng không rối loạn. nhẹ nhàng né sang bên, nhặt một nắm sỏi trong vườn.

Rồi ta đi đường tắt, vòng trước đám người đó, đứng chắn trước cửa thư phòng.

Nhóm hắc y nhân thấy ta, thoáng khựng lại — có vẻ không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Man Man.

Kẻ cầm đầu quát:

“Cút!”

Ta nắm chặt mấy viên sỏi, :

“Các ngươi tới tìm Tiêu Huyền Sách?”

“Tìm chết!”

Hắn ra hiệu, mấy lập tức xông lên.

Ta ném sỏi như phi tiêu, từng viên lao đi như búa bổ.

“Bốp!”

“Rầm!”

“A a a ——!”

Tiếng xương gãy rắc rắc, tiếng gào thảm thiết vang khắp sân.

Chưa đầy một tuần trà, mười thích khách la liệt, người gãy tay, kẻ gãy chân, không một ai đứng nổi.

Ta phủi tay, thấy lượng vận hôm nay vừa đủ tiêu bữa khuya.

Cửa thư phòng “két” một tiếng mở ra.

Tiêu Huyền Sách , Dạ Phong đứng sau đẩy ra.

Họ ta, lại đám người la liệt, nét mặt… bình tĩnh đến đáng sợ.

Như thể chuyện với họ chẳng có gì mới.

“Người của Thái tử?” – Tiêu Huyền Sách .

Dạ Phong tiến lên xem xét rồi gật đầu:

“Là tử sĩ của Đông cung.”

Tiêu Huyền Sách quay sang ta, ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp.

“Nàng không bị thương chứ?”

“Ta có sao ,” – Ta hất cằm về phía đám người rên rỉ –

“Người bị thương là bọn họ.”

Ngay khoảnh khắc đó, một thích khách chưa chết hẳn bỗng từ đất bật dậy, tay cầm đoản đao, lao về phía Tiêu Huyền Sách!

“Vương gia, coi chừng!” – Dạ Phong hét lớn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Dạ Phong đứng xa, không kịp ứng cứu.

Tiêu Huyền Sách lại , không thể né tránh.

Ta chẳng nghĩ gì.

Trong đầu ta có một câu:

“Tiêu Huyền Sách từng nói, là chân hắn.”

Ta lao tới như bắn, chắn trước .

“Phập ——”

Lưỡi dao cắm vào vai ta, xuyên sâu tận thịt.

Cơn đau ập tới như lửa cháy.

Nhưng ta không kêu lấy một tiếng, ngược lại vung tay tát mặt kẻ đó.

“Bốp!”

Đầu hắn bay ra sau.

Xong xuôi, ta mới thấy choáng váng.

Trước mắt tối sầm — ta ngã xuống.

Trước khi mất ý thức, hình như ta nghe thấy Tiêu Huyền Sách gọi ta.

hắn run, run đến lạ.

19

Lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình đang của Tiêu Huyền Sách.

Phải nói thật… cái mềm cái phản gỗ ở phòng ta nhiều.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc bắc nồng nặc.

Ta cử một chút, cơn đau buốt tận xương liền từ bả vai truyền tới.

“Đừng .”

của Tiêu Huyền Sách vang lên bên cạnh.

Ta quay đầu lại, thấy hắn đang sát mép .

Mặt hắn trắng đến dọa người, mắt đỏ ngầu như thức trắng mấy đêm, dưới cằm lún phún râu, cả người trông vừa mệt mỏi vừa dữ dằn.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” – Ta , cổ họng khô khốc.

“Ba ngày ba đêm.” – hắn khàn như lẫn cát trong cổ.

“Ồ.” – Ta gật đầu – “Thảo nào đói quá chừng.”

Tiêu Huyền Sách: “…”

Hắn có vẻ bị nghẹn bởi câu trả lời , ngực phập phồng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Hắn bưng qua một chén thuốc đen sì sì:

“Uống thuốc.”

Ta nhăn mặt, mùi thôi cũng đã đắng ngắt.

“Không uống không?”

“Không.” – hắn dứt khoát, không cho thương lượng.

Ta đành bịt mũi, một dốc hết.

Mặt ta méo xệch vì đắng.

Ngay lúc ấy, hắn giơ tay đưa tới một viên ô mai.

Ta sững người, rồi há ngậm lấy.

Vị ngọt tan ra trong , dịu đi cái đắng nơi cổ họng.

Bất ngờ, hắn :

“Vì sao lại chắn đao cho ta?”

Ánh mắt hắn dán chặt lên ta, không rời.

“Ta cũng không .” – Ta nói thật – “Lúc đó chẳng nghĩ gì cả.”

“Nàng có thanh đoản đao đó có tẩm độc không? cần tỉnh muộn một ngày, nàng đã…”

“Ồ.” – Ta chép – “Vậy mạng ta lớn thật.”

Tiêu Huyền Sách ta với vẻ nửa tức giận nửa bất lực, rồi đột nhiên bật — một kiểu tức đến không thở nổi.

Hắn vươn tay, rất khẽ, chạm vào vết thương đang băng vải vai ta.

hắn hạ thấp.

“Điền Man Man, nàng đúng là ngốc.”

Trong lòng ta nghĩ: người ngốc là hắn mới đúng.

Ta cứu mạng hắn, hắn chẳng cảm ơn, lại quay sang mắng ta một trận.

Đúng là vô lý!

20

Sau đó, ta bắt đầu sống cuộc đời của một phế nhân “chính hiệu”: ăn – – không .

Tiêu Huyền Sách cấm ta xuống , ba bữa cơm đều bưng tới tận nơi.

Chưa hết, không từ đâu hắn lôi về một đống sách kể chuyện, ngày ngày bên đọc cho ta nghe.

Toàn mấy thứ như “Bá đạo tướng quân si mê ta”, “Thư sinh mặt lạnh yêu nha hoàn”…

Ta nghe mà muốn… ra ngủ.

Dạ Phong mỗi ngày đều đến báo cáo tình hình ngoài phủ:

“Vương gia, Thái tử bị cấm túc rồi, mười mấy thân tín cũng bị xử lý.”

“Phủ Tướng quân phía tây thành bị niêm phong, nghe nói cấu kết với Đông cung.”

“Công tử nhà Lý Thượng thư quấy rối dân nữ ngoài phố, bị quan đánh gãy chân.”

Ta , vừa gặm táo vừa nghe chuyện, cảm thấy…

Kể từ sau khi ta bị thương, Tiêu Huyền Sách hình như… ra tay dứt khoát hẳn.

Trước kia hắn hành kiểu tính toán trong tối, giờ đập bàn làm luôn, ai chọc là hắn chém , giống phong cách của ta ghê.

Hôm đó, hắn tự tay thay thuốc cho ta.

Gỡ lớp vải băng ra, vết thương trông vẫn ghê, đỏ bầm, nhức mắt.

Hắn cúi đầu, chậm rãi bôi thuốc, tác cực kỳ nhẹ, như sợ ta đau.

Ngón tay hắn lạnh, chạm vào da khiến ta rùng mình.

“Còn đau không?” – Hắn .

ngứa.” – Ta đáp.

Đúng là vết thương đang lên da non, ngứa đến khó chịu.

Băng lại xong, hắn không đi ngay mà ở mép , ta như muốn nói gì đó.

“Muốn nói nói,” – Ta cắn một miếng táo – “đừng làm ra vẻ e thẹn như tiểu cô nương.”

Hắn bị ta chọc nghẹn, mặt giật nhẹ một cái.

Nhưng rồi hắn vẫn mở , chần chừ:

“Điền Man Man… đợi nàng khỏi hẳn, ta sẽ dạy nàng học chữ.”

Ta sững người:

“Sao tự dưng?”

“Không vì sao.” – Hắn quay mặt đi – “Không thể để nàng mù chữ cả đời.”

Mặc dù điệu vẫn rất chanh chua, nhưng ta hiểu — ý hắn không phải vậy.

Hắn muốn dạy ta… những điều có thể giúp ta sống tốt trong thế giới .

Không dựa vào nắm đấm, mà còn bằng đầu óc.

Tim ta lại bị một bàn tay vô hình gãi nhẹ, có gì đó ngứa ngứa, lại ngọt ngọt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương