Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Lại mấy tuần trôi qua, hai chúng tôi về nhà mẹ đẻ.
Tôi nhìn hàng loạt hộp quà trong cốp xe, nhướn mày: “Chồng à, có phải hơi nhiều rồi không?”
Người nào đó vặn lại tôi một câu: “Không nhiều, anh phải nói với mẹ vợ là em không yêu bà ấy nữa.”
?
[Hầy, mang về cho nhà vợ sao lại nhiều được chứ, anh còn thấy ít ấy chứ.]
Hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau, cách nhau một khoảng cách lớn.
Anh ta đột nhiên đưa điện thoại cho tôi, tin nhắn WeChat của mẹ vợ được lưu là: “Tiểu Trình à, dạo này Hân Hân đối xử với con thế nào?”
Khóe miệng tôi giật giật, mẹ rốt cuộc là không yên tâm về tôi đến mức nào vậy? Bây giờ tôi dịu dàng lắm rồi mà.
Tôi nhìn anh ta, gõ từng chữ một lên màn hình: “Hân Hân dịu dàng lắm ạ, đối với con cũng rất tốt.”
Tôi hài lòng cực kỳ, đưa điện thoại lại cho anh ta.
Anh ta nắm lấy tay tôi, hừ một tiếng.
Trong lòng hậm hực: [Sao vợ không thưởng cho mình gì hết vậy, giận quá, hừ.]
Tôi thầm nghĩ: [Đồ sĩ diện.]
“Chụt” một tiếng, môi tôi lướt qua khóe môi anh ta, không lệch một li nào, chạm đúng môi anh ta.
Không ngờ tên đàn ông đáng ghét này lại còn đáng ghét hơn, trực tiếp nghiêng đầu, môi tôi bất ngờ in lên môi anh ta.
Còn phát ra một tiếng: “Bóc.”
Tài xế ở phía trước kéo vách ngăn lên, tai tôi đỏ ửng.
[Wow, vợ ngọt quá đi. Son đỏ cũng đẹp nữa.]
Tôi cười khẩy, phóng ra một mũi tên lạnh lùng: [Đồ đàn ông đáng ghét, là màu hồng đào đó.]
Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nhà mẹ đẻ.
Anh ta xách hết túi lớn túi nhỏ vào nhà, vừa đi vừa liếc xéo tôi: “Nhìn đường đi, mắt để trên trời à?”
Tôi giả vờ muốn đạp anh ta, mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
“Con bé này, dịu dàng đoan trang hiểu không.” Mẹ vỗ vai tôi một cái, tôi khẽ rên rồi xoa xoa vai.
Mẹ lại giơ tay lên.
Anh ta quay đầu lại, ngọt ngào gọi một tiếng “Mẹ”, cái giọng điệu gọi nghe cứ như mẹ tôi là mẹ ruột của anh ta vậy.
8
Ngồi trên sofa một lát, mẹ gọi tôi vào bếp.
[Hân Hân sẽ không nói xấu mình chứ, không được, mẹ vợ là đồng minh của mình mà.]
Anh ta ôm chặt eo tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi: “Vợ à, thỏa thuận.”
[Eo vợ nhỏ nhắn quá, muốn véo một cái.]
Tôi mặt không cảm xúc “ờ” một tiếng.
Không như ý anh đâu, tôi cứ nói đấy.
Ăn trưa xong, hai chúng tôi đi ngủ trưa.
Anh ta cầm khung ảnh tôi để trên bàn sách lên xem đi xem lại.
Ảnh trong khung là ảnh tốt nghiệp cấp ba.
Anh ta khẽ nhíu mày, lướt nhẹ qua tôi, chỉ vào một người: “Người này em còn nhớ không?” Nói xong, ngón tay gõ nhẹ lên bàn sách.
Tôi liếc anh ta một cái: “Ai?”
“Người này.”
[Vợ sẽ không còn nhớ đến cậu ta chứ, tôi hận.]
Tôi nằm trên giường nghi hoặc nhìn người anh ta chỉ, hồi tưởng lại: “Ôn Bách Dự?”
[Quả nhiên, hừ hừ, trời tối rồi…]
? Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chang chang.
Khó hiểu nhìn anh ta một cái: “Nhớ chứ, á quân của khối mà.”
Anh ta khẽ cười khẩy, mang theo vài phần quyến rũ.
[Á quân vạn niên, có gì ghê gớm chứ. Thành tích không bằng mình, đẹp trai cũng không bằng mình.]
Tôi cạn lời thầm nghĩ: “Anh hạng nhất khối giỏi nhất, được chưa.”
[Sao vợ lại thích cậu ta nhỉ, tức chết mất thôi a a a.]
?
Tôi thích anh ta khi nào chứ?
Đồ ngốc.
Ghen tuông cũng không được ghen bừa như vậy chứ.
Tôi trùm chăn lên đầu, cầm điện thoại lướt WeChat, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt âm u của người nào đó.
Một lúc sau, tôi cảm thấy bên kia giường bị lún xuống, người nào đó đưa tay ôm lấy eo tôi, giả vờ vô tình cắn một miếng vào vai tôi.
Tôi không tự chủ được hít sâu một hơi, chóp mũi ngập tràn mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh ta.
[Ô yeah, cuối cùng cũng cắn được vai vợ rồi.]
[Vợ lạnh lùng quá, có phải cố tình không muốn nói cho mình biết chuyện hẹn hò với cậu ta không.]
[Nếu như năm đó không phải là mình…]
Anh bạn nói hơi quá rồi đấy.
Tôi hẹn hò với Ôn Bách Dự khi nào chứ? Bản thân tôi còn đang ngơ ngác đây. Còn năm đó là cái gì chứ, anh nói rõ ra xem nào.
Tôi nâng khuôn mặt anh ta, cười hì hì: “Chồng à, anh muốn biết chuyện giữa em và Ôn Bách Dự không?”
Ánh mắt anh ta lay động, nhưng miệng vẫn cứng: “Hừ, không muốn.”
[Mau nói mau nói, nếu không ông đây, tổng tài bá đạo vung tay một cái, cậu ta sẽ sống không bằng chết.]
Tôi lộ ra hàm răng trắng sáng: “Em mệt rồi, không nói.”
Tức chết anh đi.
9
Đang ngủ thì điện thoại dưới gối rung lên.