Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Là tiếng cuộc gọi WeChat.

Tôi theo phản xạ sờ lấy điện thoại, hé mắt hé hé rồi ấn nghe.

Khuôn mặt tuấn tú phóng to của ai đó đột ngột đập vào mắt, khiến tôi giật mình.

“Khụ khụ vợ à, hết giấy vệ sinh rồi, mau lên.” Anh ta nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú, hai hàng lông mày nhíu chặt.

[Tình huống cạn lời thế này… Hình tượng tổng tài bá đạo của tôi a a a a a a.]

Có chút hình tượng tổng tài bá đạo, nhưng không nhiều.

Tôi ngồi thẳng dậy hoàn hồn, nhìn thấy anh ta cau mày ngồi trên bồn cầu, “phụt” một tiếng cười như ngỗng.

Anh ta lạnh giọng: “Tống Giai Hân.”

Tôi kiềm chế nụ cười, đoan trang đáp lại: “Vâng, tổng tài bá đạo của em.”

Tôi nhanh chóng cúp máy, hai tay đấm thùm thụp vào chăn cười phá lên.

Do tiếng cười của tôi quá lớn, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ nhà vệ sinh: “Xong chưa?”

[Có buồn cười đến thế không, tổng tài cũng phải đi vệ sinh chứ bộ.]

Tôi khẽ lau khóe mắt, lộp cộp xuống giường ôm một cuộn giấy vệ sinh trong tay, gõ ba tiếng vào cửa nhà vệ sinh.

Giọng anh ta hậm hực: “Cửa không khóa, ném vào đi.”

[Xấu hổ chết đi được, lần sau đến nhà vợ nhất định phải mang theo giấy ăn mới được.]

Anh bạn không cần đâu, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, ha ha ha ha ha.

Tôi kéo cửa ra, ném cuộn giấy vào, bóng người trên bồn cầu thoáng qua.

Tôi không nhịn được, dựa vào cửa nhà vệ sinh ôm bụng cười ha hả.

[Cười cười cười, có gì mà buồn cười đến thế chứ?]

Tiếng cười của tôi càng lớn hơn.

10

Chuyện nhà vệ sinh hết giấy xấu hổ đến nỗi cả đêm anh ta mặt mày đen thui không nói một lời.

Bố tôi hỏi anh ta: “Tiểu Trình à, dạo này có phải công việc không thuận lợi lắm không con, sao thấy con cả đêm không vui vậy?”

“Có chuyện gì cần bố giúp thì con cứ nói, bố sẽ cố gắng hết sức.”

[Đi vệ sinh không có giấy, cuộc đời mất hết thú vị, con phải vui sao?]

Tôi phồng má.

Anh ta mỉm cười, véo nhẹ vào eo tôi: “Không sao đâu bố, chỉ là Hân Hân nói muốn học nấu ăn, con hơi lo cho cô ấy.”

Bố tôi vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt, học được rồi về nhà nấu cho chúng ta ăn một bữa nhé.”

Mẹ tôi cũng vui vẻ ra mặt: “Xem ra khóa học quý cô mẹ đăng ký cho con không uổng công, càng ngày càng hiền thục rồi đấy.”

Có chút tình thân, nhưng không nhiều.

Tôi cố gắng tươi cười “vâng” một tiếng, dưới gầm bàn tôi đạp vào chân anh ta.

Đồ hình tượng vợ hiền mẹ đảm vớ vẩn, chết đi.

11

Ăn tối xong, mẹ tôi đuổi hai đứa ra ngoài đi dạo, mỹ danh là: bồi dưỡng tình cảm.

Đi ngang qua khu ăn vặt của trường cấp ba, mùi đồ nướng thơm lừng xộc vào mũi, tôi hỏi: “Ăn đồ nướng không?”

Anh ta hơi có vẻ ghét bỏ liếc nhìn: “Đồ ăn vỉa hè không sạch sẽ.”

[Không bẩn không sạch, ăn vào không bệnh.]

Đồ đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

[Vừa nãy ngủ, anh thấy trán vợ có một cái mụn kìa, nhưng mà không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của vợ đâu.]

[Mình đúng là tinh tế.]

Tôi “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn không mua. Đúng vậy, chính là vì câu nói đó của anh ta.

Tôi quay đầu đi mua trà sữa.

Trên đường đi mua trà sữa, tôi nhìn thấy rất nhiều nam sinh cấp ba.

Tôi vuốt vuốt tóc, bày ra nụ cười mà tôi cho là quyến rũ nhất, nhìn chằm chằm vào hàng loạt nam sinh cấp ba đi ngang qua trước mặt.

[Hừ, bọn họ có đẹp trai bằng mình không? Chẳng qua là trẻ hơn chút thôi, hồi trẻ mình cũng trẻ đẹp lắm đấy chứ bộ.]

Tôi tao nhã liếc mắt.

Các nam sinh cấp ba đi ngang qua liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng cúi đầu nhịn cười.

Tôi: “?”

Tôi trông có đến nỗi ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị vậy sao?

Tôi ngước đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt khó tả của tên đàn ông đáng ghét.

[Tuy rất muốn ghen, nhưng mà… ha ha ha ha ha.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chồng à, em xấu lắm sao?”

Anh ta ngập ngừng: “Đẹp mà, chỉ là…”

[Chỉ là, chỉ là, chỉ là trên cái răng hàm của em có một cọng rau.]

[May mà ở đây không ai quen biết, nếu không ngày mai lên trang nhất báo mất: Đại gia số một dẫn vợ đi dạo phố, vợ lại có một cọng rau trên răng hàm.]

[Xấu hổ chết mất.]

[Nhưng mà… vợ có rau trên răng hàm vẫn xinh đẹp đấy chứ.]

Ngượng chết đi được.

Tôi tức giận đến nghẹn thở, há miệng cắn vào yết hầu anh ta.

Cả người anh ta run rẩy.

Tôi hài lòng cực kỳ.

[A a a a a, mình thăng cấp rồi, môi, yết hầu… ha ha ha ha có thể tiến tới cấp độ tiếp theo rồi.]

Đồ đàn ông đáng ghét, tôi cạn lời che miệng lại rồi gõ gõ vào răng.

[Hầy, vợ che miệng gõ răng cũng đẹp nữa.]

12

Tôi chọn một quán trà sữa nhỏ nhắn, xinh xắn, bên trong lác đác vài cặp tình nhân trẻ tuổi đang ngọt ngào chuyện trò.

Tôi véo nhẹ vào cánh tay anh, giọng điệu nũng nịu: “Ông xã, anh uống không?”

Anh ta vẫn giữ vẻ ngoài cao lãnh thường thấy, khoanh tay hờ hững: “Không uống. Ngọt ngấy thế có gì ngon chứ.”

[Á á á, thèm quá đi mất! Nhưng mà điện thoại mình lại để quên ở nhà rồi. Đường đường là một tổng tài bá đạo, lẽ nào lại để vợ trả tiền ly trà sữa cỏn con này chứ?]

Tôi: “…”

Sau khi gọi hai ly trà sữa, tôi bắt đầu ngắm nghía bảng “Lời tỏ tình” được dán trên tường quán.

Đỗ Trừng, lớp 12A1, mong cậu mãi mãi hạnh phúc. Tớ thích cậu.

Lâm Tịch, vừa gặp đã thương, gặp lại vẫn rung động.

Tùy chỉnh
Danh sách chương