Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22
Lúc quay lại, Thẩm Nghê Lan không còn ngồi cạnh tôi nữa.
Cậu ấy dường như đã chấp nhận khoảng cách giữa chúng tôi.
Chỉ là… vẫn còn ánh mắt nào đó mơ hồ rơi lên người tôi.
Tôi cố tình làm như không thấy.
Tan tiệc thì trời đổ mưa.
Tôi đứng dưới mái hiên đợi tin nhắn của Tiêu Tự Bạch, lần lượt chào tạm biệt từng người bạn.
Mùi hoa cam hòa lẫn mùi rượu bất ngờ quấn lấy từ phía sau.
“Tê Tước…”
Giọng thanh niên khàn đặc vì rượu mạnh, vần cuối bị đốt cháy đến mức mơ hồ.
Cậu ấy loạng choạng níu lấy cổ tay tôi.
Màn mưa cắt thế giới thành những mảng màu nhòe nhoẹt, hơi thở nóng rẫy của Thẩm Nghê Lan lướt qua tai tôi:
“Lúc Tiêu Tự Bạch đưa cậu đi, tớ gọi cho cậu rất nhiều cuộc, cậu không bắt, nhắn tin cũng không trả lời…”
“Tớ đứng dưới ký túc xá đợi cậu cả đêm, không biết là cậu thấy mà vờ không thấy, hay là thật sự chưa từng nhìn…”
“Tớ đứng đó nhìn ánh đèn trong phòng cậu lần lượt tắt đi…”
“Nhưng tớ vẫn không rời đi, vì không muốn quay về nhìn thấy mặt Tiêu Tự Bạch.”
“Đợi đến sáng.”
“Tớ nhìn thấy cậu đi ra từ tòa nhà, định nói gì đó, nhưng do dự, không biết nên nói gì…”
“Chỉ vài giây thôi, Tiêu Tự Bạch xuất hiện.”
“Tớ nhìn hắn bước đến chỗ cậu, nhìn hai người nắm tay, nhìn bóng lưng hai người rời đi…”
Cổ họng cậu ấy nghẹn lại:
“Tớ bỗng dưng hiểu ra rồi.”
“Cảm giác bị bỏ rơi.”
“Tê Tước, xin lỗi.”
“…Xin lỗi.”
“Thẩm Nghê Lan.”
Tôi bỗng đẩy cậu ấy ra, từng ngón một gỡ tay cậu ấy khỏi cổ tay mình, như đang bóc lớp vảy đã đóng lại nhiều năm.
“Tớ không cần lời xin lỗi muộn màng của cậu, cũng không cần thứ tình cảm giả vờ sâu sắc của cậu. Tớ nói rồi—”
“Chấm dứt rồi.”
“Cậu hiểu chưa?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, ánh mắt bình thản.
“…”
Chính ánh mắt bình thản ấy khiến Thẩm Nghê Lan dần sụp đổ.
Cậu ấy bật cười khẽ, ngón tay siết chặt đến mức cắm vào lòng bàn tay:
“Không hiểu… Tớ không hiểu.”
Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Tê Tước, cậu biết không…”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vỡ vụn, đuôi mắt ửng đỏ, long lanh nước—
là nước mắt.
“Khi bạn cùng phòng nhắc đến hai người đi hẹn hò, tớ phải giả vờ thờ ơ nói ‘cũng tốt’, nhưng lại mong có đủ thứ cản trở cuộc hẹn của hai người.”
“Họ hỏi Tiêu Tự Bạch là người như thế nào, tớ cười, khen hắn dịu dàng, biết quan tâm, đối xử với cậu rất tốt. Nhưng trong lòng thì chỉ muốn nguyền rủa hắn bằng mọi từ ngữ tồi tệ nhất.”
“Tiêu Tự Bạch ở ký túc xá nói hai người ‘rất ổn’…”
“Tớ cười chúc phúc, nhưng lại như con chuột chui rúc dưới cống.”
Giọt lệ nơi khóe mắt rơi xuống như sao băng lặng lẽ.
“Vừa hy vọng hắn phản bội để cậu tỉnh ra, lại vừa sợ cậu thực sự bị tổn thương…”
“Tớ sai rồi.”
“Tớ không nên cho rằng tình bạn bền lâu hơn tình yêu mà cố né tránh tình cảm của cậu…”
“Tớ không nên đợi đến khi làm tổn thương cậu rồi mới phát hiện ra tình cảm của mình đã sớm không thể kiểm soát…”
“Tê Tước…”
Cậu ấy đưa tay lên, như muốn chạm vào tôi,
nhưng lại khựng lại nửa chừng, dừng ngay trước mặt tôi, lơ lửng trong không khí, như đang vẽ lại chân dung tôi bằng ký ức.
“Làm bạn… được không?”
“Ít nhất—”
Giọng nói run run chìm vào tiếng mưa.
“Cho tớ được ở bên cạnh cậu.”
23
Chữ “không” còn chưa kịp thoát khỏi miệng,
giọng lười biếng của Tiêu Tự Bạch đã lạnh lẽo truyền đến: “Có cần tôi giúp báo cảnh sát không?”
Thanh niên đứng dưới bậc thềm, che ô, ngăn cách bởi màn mưa, môi cong lên nụ cười mỉa mai.
“Thẩm Nghê Lan, trời mưa to thế mà còn bám riết người yêu người khác… Sao vậy, Lâm Vụ Kiến cuối cùng cũng thấy cậu phiền quá nên đá rồi à?”
Thẩm Nghê Lan khựng lại, đuôi mắt ửng đỏ run rẩy dữ dội.
Cậu ấy siết chặt nắm tay, khàn giọng: “Tiêu Tự Bạch, chuyện của tớ với Tê Tước, không đến lượt cậu—”
“Không đến lượt?” Tiêu Tự Bạch bỗng ngắt lời, cười khẩy, nét cười vẫn trên mặt nhưng ánh mắt lạnh như ngâm trong băng.
“Khi cậu bỏ mặc cô ấy một mình trong quán bar, đến lượt ai? Khi cậu theo đuổi Lâm Vụ Kiến rồi coi cô ấy là công cụ, đến lượt ai?”
Giọng của thanh niên lạnh buốt như gió lốc nơi vùng băng giá, đâm xuyên người nghe.
“Giờ lại tỏ ra si tình sâu nặng… cậu xứng sao?”
Giận rồi.
Hình như.
Tôi ngoan ngoãn mím môi, bước vào trong chiếc ô của Tiêu Tự Bạch.
“Tê Tước…”
Thẩm Nghê Lan đưa tay ra, nhưng dừng lại giữa không trung.
Tiêu Tự Bạch cởi áo khoác choàng lên người tôi.
Mùi gỗ nhàn nhạt quen thuộc ngay lập tức bao bọc lấy tôi,
chiếc áo khoác còn vương hơi ấm, giống như vòng tay của anh.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tiêu Tự Bạch, thấy màu tối đang cuộn trào trong đó, nhưng khi nhìn vào mắt tôi lại rút đi như thủy triều.
Giọng nói cũng dịu xuống ngay tức thì:
“Đi thôi, Tiểu Tước.”
Tôi gật đầu, nắm lấy bàn tay không cầm ô còn lại của anh.
Bàn tay thanh niên đáp lại, siết chặt lấy tôi, mang theo sự chiếm hữu và cảm giác an toàn không cho phép nghi ngờ.
Tôi không quay đầu lại.
Cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
24
Cùng Tiêu Tự Bạch trở về trường.
Tay nắm chặt, nhưng cả hai đều không nói gì.
Tôi cân nhắc mãi trong đầu, vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để mở lời.
Lúc về đến trường, mưa đã nhỏ bớt.
Khi đi ngang dãy phòng học vắng vẻ, bất ngờ bị kéo vào một góc tường ít người lui tới.
Eo bị siết chặt, tôi bị kéo vào một vòng tay mang cùng mùi hương như chiếc áo khoác.
Tôi ngẩng đầu theo phản xạ, lại bị anh cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn của Tiêu Tự Bạch dữ dội, vội vã,
như sông lũ mùa mưa vỡ đê,
dòng thác cuộn trào bao phủ lấy tôi, gần như nuốt chửng toàn bộ.
Trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, môi dưới bị anh cắn rách, rồi lại được anh dịu dàng liếm nơi rỉ máu.
Gáy bị anh giữ chặt, tôi hoàn toàn không có chỗ trốn, chỉ có thể thở dốc chịu đựng.
“Tiểu Tước…”
Lúc tách ra, trán chạm trán, tiếng thở của cả hai vang vọng trong đêm khuya.
Tôi cố hít lấy không khí:
“Tiêu Tự Bạch, anh…”
“Tôi làm sao?”
Trán vẫn áp vào nhau, anh cúi mắt xuống, che đi mọi cảm xúc trong ánh nhìn.
Nhưng âm cuối khẽ run lại bán đứng tất cả chân tình.
Như con thú hoang bị nhốt,
sau khi xé toạc lớp mặt nạ bất cần đời,
chỉ còn lại nỗi sợ hãi nguyên thủy rỉ máu trong lòng.
Tôi mềm lòng.
Khẽ thở dài, giọng cũng dịu đi vài phần, tay vuốt nhẹ lên gương mặt anh:
“Anh đang sợ gì?”
Tiêu Tự Bạch bỗng thả lỏng, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Giọng nói bị đè nén, khẽ khàng:
“Sợ em mềm lòng… sợ em quay đầu… sợ em nhận ra, tôi không đủ sức nặng như hai mươi năm kỷ niệm của Thẩm Nghê Lan.”
Trong tiếng cười có chút giễu cợt:
“Ngay cả tư cách để ghen tôi cũng cảm thấy như đang ăn trộm.”
“Tiểu Tước.”
Cổ tay tôi bị anh nắm lấy, áp vào ngực anh.
Tim đập dữ dội, gần như trùng khớp với nhịp tim của tôi.
Anh nói:
“Nơi này sắp nổ tung rồi.”
Ngón tay tôi siết lại, đặt đúng chỗ trái tim đang đập.
Quần áo trên người anh còn mang chút ẩm ướt của trời mưa,
nhưng trái tim kia lại như bông gòn phơi dưới nắng, ấm áp đến không tưởng.
Tôi nâng mặt anh lên.
“Tiêu Tự Bạch.”
Tôi nói.
Từng chữ một, vô cùng nghiêm túc:
“Em thích anh.”
“Chắc chắn vô cùng.”
Đồng tử Tiêu Tự Bạch đột ngột co lại, như thể bị pháo hoa bất ngờ đánh úp.
Khuôn mặt trống rỗng một lúc, có phần ngơ ngác đáng yêu.
“Anh cũng thích em!”
Thanh niên phản ứng vội vã, như một tín đồ dâng hiến trọn chân tâm cho thần linh.
Sau đó lại cúi xuống hôn tôi lần nữa, nụ hôn lần này dịu dàng như lời nguyện thề,
anh nói:
“Mãi mãi.”
“Về sau cũng vậy.”
Về sau thật dài.
Nhưng, chúng tôi đều nghiêm túc.