Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
định đặt điện thoại xuống, mẹ tôi lại gọi điện đến.
Là con chú Chu về .
Bố tôi và chú Chu là bạn lâu năm, mẹ muốn tôi tối kia đến chú Chu cơm.
“Con chú Chu lớn hơn con bốn tuổi, từ ngoài trở về, giỏi giang lại đẹp , con không phải thích con đẹp sao? Ngày kia hay đi xem thử có hợp mắt con không?”
Tôi dài, tôi biết .
“Con biết , mẹ đừng giục nữa, con chưa muốn yêu đương hết!”
Thật tôi thân thiết với chú Chu, hồi nhỏ tôi hay sang chú chơi, bởi vì chú nấu ngon. Nhưng tôi lại không quen con chú ấy, biết từ nhỏ anh ta lớn ở ngoài.
Khi tôi xách theo một hộp vịt quay vui vẻ gõ chú Chu, nụ cười trên môi tôi nháy mắt bỗng đông cứng lại.
Chu Từ đứng trước mặt tôi, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Hôm nay anh không mặc áo blouse trắng nữa, mặc áo sơ mi và quần tây, có lẽ là đang phụ nấu , tay áo sơ mi xắn gọn gàng.
“Ngọc Trân, chào em.”
Trên bàn mọi người trò chuyện rôm rả, trái tim tôi từ hoang mang dần dần bình tĩnh trở lại.
Mặc dù Chu Từ im lặng, nhưng mọi biểu hiện đều bình thường. Anh không mấy, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu đỏ.
Chúng tôi giả vờ như mới quen biết, bố mẹ hai bên giới thiệu sơ qua, chuyện trò thân mật.
Tôi phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung cơm, xem “căn bệnh” anh ta đến thế thôi!
Cơm xong, chú Chu bỗng nhiên tiếng, Chu Từ có mang chút quà nhỏ tôi về , kêu tôi lấy.
Chu Từ gật đầu đứng dậy, nhìn vẻ mặt không chút khác thường anh, tôi yên tâm đi theo.
Phòng anh ở cuối hành lang tầng hai, tôi đi phía sau, anh không một lời nào.
đến khi phòng ngủ mở , anh nghiêng người nhường tôi vào , mọi thứ vẫn bình thường.
Rèm sổ kéo kín mít, không một kẽ hở, khoảnh khắc cánh đóng lại, thế giới chìm vào bóng tối, tôi chưa kịp hỏi công tắc đèn ở đâu thì bị một nụ gần như điên cuồng chặn họng.
Bị anh ghì chặt vào tường, tôi không có lấy một chút đường phản kháng, nụ cướp đoạt điên cuồng khiến tôi không phát tiếng rên rỉ.
Ngày thường anh luôn tỏ lạnh lùng như vậy, tôi nhớ nằm trên bàn mổ tôi từng nghĩ, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ nét ấy, cầm d.a.o mổ chắc hẳn đẹp.
Vậy giờ phút này, đôi tay ấy lại ôm chặt tôi lòng, siết chặt đến mức tôi sắp không nổi.
“Anh là đồ… điên!” Tôi nhân anh dừng lại để hít tức giận mắng.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
Anh không ngừng xin lỗi, nhưng nụ dày đặc lại rơi xuống cằm, gò má tôi.
“Xin lỗi, anh không … Anh thật sự không khống chế được.” Giọng anh run run.
miệng tôi vương lại mùi rượu vang đỏ anh uống, cách lớp áo sơ mi mỏng manh, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ nóng rực Chu Từ .
“Ở lại bên cạnh anh được không? Làm trợ lý anh.”
“Ở cái rắm! Đừng tưởng anh cắt ruột thừa tôi là có muốn làm thì làm!”
Tôi vịn tường hổn hển, mắng.
Anh im lặng một , nhỏ giọng hỏi tôi: “Em có đưa yêu cầu, cần anh có đáp ứng, cái được.”
Bị anh đến mức đầu óc thiếu oxy, tôi buột miệng hươu vượn: “Được thôi, tôi năm trăm vạn tệ.”
“Được.”
?!!
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
căn phòng tối om, tôi không nhìn rõ biểu cảm anh, đôi đồng tử đen láy kia ở gần tôi, anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, định lại gần.
Tôi vội vàng lùi sang một bên.
“Tôi là năm trăm vạn tệ?”
“Ừ, anh nghe rõ .”
Tôi nuốt miếng, tôi biết chú Chu giàu có, nhưng tôi không biết lại giàu đến mức này.
Ngọc Trân tôi từ trước đến nay là người có mục tiêu rõ ràng, tôi có không màng đến bất cứ thứ , trừ tiền.