Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tháng sau, đêm khuya, tôi nhận cuộc từ chị dâu.
“Em út, em thế, sao không chỗ cũ nữa?” Giọng dịu dàng pha chút nịnh nọt.
Nếu tôi từng thấy bản mặt nanh nọc của chị , chắc tôi tin.
Tôi nói chuyển .
Chị bắt đầu địa chỉ mới, tôi có việc . Tôi thì ậm ừ cho qua.
Cuối cùng chị mới vào trọng tâm: thẻ ngân hàng tôi cho không dùng , bảo tôi chuyển ít .
Hóa cháu tôi xuất viện, do biến chứng nhiễm trùng phổi nặng, cả đời dính thuốc men. Chị vừa khóc vừa than.
Tôi thấy nực cười, kiếp trước cháu tôi hồi phục rất tốt, chính chị bới chuyện mới thành thế này, chẳng tự tạo nghiệp sao.
ngoài miệng tôi lại đổi giọng tủi thân: “Chị dâu, không em không cho chị , mà giờ em lo thân xong. Vì chữa bệnh cho Tiểu em nợ ngập đầu, mới chuyển . Giờ vẫn có việc, trong tay không còn đồng nào. Lần cuối em ăn no tuần trước rồi. Chị dâu, hay chị thương tình cho em ít ăn bữa no đi.”
Tôi còn véo đùi để khóc nức nở cho thật.
Chị dâu không ngờ tôi lật bài này, đứng hình mất vài giây.
“Em út, chị lấy , đều mua thuốc cho cháu em hết rồi, sao còn đòi chị nữa?”
“Em không đòi nhiều, chị cho bao nhiêu , em chỉ muốn ăn bữa no thôi. Em xin chị đấy chị dâu.” Tôi khóc càng to.
Đầu dây kia im thin thít.
“Chị dâu, chị có nghe không, cho em ít đi chị dâu!”
Vài giây sau cúp máy rụp.
Tôi lau nước mắt, ủa, nhanh vậy à, tôi còn kịp diễn đủ.
Họ tôi không còn chỗ cũ, chắc mò đến rồi. chỗ mới tôi không nói cho ai, yên tâm phần nào.
ngày sau, và anh trai thay phiên điện khủng bố, chửi tôi vô lương tâm, ngoài hưởng thụ, bỏ mặc cháu bệnh tật với già.
tôi có bài học kiếp trước, nghe mặc kệ, cứ đòi tôi bảo không có.
Cứ thế thêm năm trôi qua, khi sự nghiệp tôi đang lên thì tôi nhận đánh giá thấp sự tàn bạo của lòng người.
Đêm đó, tôi tan về muộn, gần mười giờ.
cửa , thấy bóng giống xe lăn. Tôi còn nghĩ hoa mắt.
Đến gần mới đúng xe lăn, mà trên xe còn có người.
“ ơi.”
Hai chữ thôi mà tôi suýt đánh rơi túi xách. Y như cơn ác mộng kiếp trước quay lại.
nhanh chóng nhận , đây chỉ đứa bé sáu tuổi, không tên thanh niên hai mươi từng khiến tôi chết thảm.
“Sao cháu lại đây?” Tôi cố bình tĩnh.
Nghe tôi , Lý gắng gượng ngồi thẳng dậy.
Nhìn mặt nó, tôi thoáng giật .
Mới năm không gặp, nó biến dạng, mặt phù nề trắng bệch, nhìn như ma nhỏ.
“ cháu nói giàu rồi, bỏ cháu ngoài hưởng thụ, nên cháu đến tìm .”
“Thế cháu ?” Tôi nhìn quanh.
“ cháu đến rồi về, bảo cháu với hưởng phúc.” Nó còn nhe răng cười.
Tôi thấy dạ dày cuộn trào, buồn nôn ập lên.
Dù không muốn, tôi vẫn nó vào .
Vừa vào, tôi ngay cho chị dâu, lạ đời thay chẳng ai bắt máy. Ít nhất thăm xem con trai có an toàn không chứ.
Điều này khiến tôi nghi, không họ có thực sự về , hay đang đứng đó rình xem tôi có cháu trai về không. lúc vào tôi check kỹ hành lang rồi, có ma nào .
thêm cuộc nữa mới .
“Alo, chị dâu, chị Tiểu —” Tôi kịp nói hết thì bị cắt ngang.
“Em út đón Tiểu rồi à, vậy tốt quá, chị yên tâm rồi. Em đúng chị tìm mệt xỉu, nếu không gặp Hiểu Mai chắc chị chẳng em .”