Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

tới tôi mới nhớ tháng trước có gặp con bạn cấp ba Triệu Hiểu Mai siêu thị. Hóa nó bán đứng tôi lẹ vậy.

Nhưng giờ không phải tính sổ, tôi hỏi thẳng: “Chị định đưa cháu sang làm ?”

Chị ta tỉnh bơ: “Cháu của em em nuôi , cả năm nay em không về, chị mới phải gửi nó qua em .”

con chị, chị tôi nuôi à?” Tôi đáp trả thẳng.

“Em nói cái !” Chị ta gắt. “Chuyện Tiểu Lỗi năm dính tới em, chị nó ăn em ngăn cản chút đâu thành . Dù cháu em, sau em cứ lo chăm sóc đi.”

Cái kiểu mặt dày , sống thêm mấy kiếp khó luyện . Nói tôi không ngăn cản ư? Kiếp trước tôi gào khản cổ , kết cục nào ai biết.

Tôi còn định bật lại bên kia vang lên giọng đàn ông:

“Đón , lắm mồm làm . tắm xong , mau lên !”

Đúng giọng trai tôi. Ngay sau da thịt “bộp bộp” cùng hét của chị :

“A! gấp cái ! A… tút…”

Điện thoại cúp. Tôi đứng hình vài giây. Không ngờ có lại trực tiếp cảnh “drama phòng the” của chính chị mình.

Ngó sang Tiểu Lỗi, nó ngồi im re trên xe lăn, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt phù nề, y chang con quỷ nhỏ đang ngước nhìn trần gian.

Tôi bỗng hiểu. Hóa chị toan tính .

“Mở ! Mở ! Lý Vân Thanh, mày tưởng tao không biết mày trong à, trả tiền !”

đàn ông ồm ồm kèm đập thình thình giữa đêm, rợn gáy.

Tôi lấy sofa chặn , hiệu thằng nhỏ bình tĩnh, nó sợ rúm ró trong xe lăn. May lát sau ồn dừng.

đã thứ tư nó nhà tôi. nào có người đến đòi nợ, trưa có, tối có, mỗi lần y như hát chèo.

Hết ầm ĩ tôi mới kéo sofa , an ủi: “Tiểu Lỗi đừng sợ, có cô .”

“Cô, họ…” Giọng nó run run, rõ ràng không tin.

Thực đúng trò tôi dựng cả. Tôi thuê người tới diễn cảnh đòi nợ, hai trăm tệ giờ, mỗi chưa đến nửa khỏi phiền hàng xóm.

đầu tiên chị đưa nó tới, nhìn hành lý với lén cuộc điện thoại, tôi hiểu ngay bọn họ định quẳng gánh nặng tôi để rảnh sinh thêm đứa khác.

Mấy hôm nay tôi cố tình diễn cảnh “cô cháu chạy nợ”, cả hai ba bữa mì gói cháo loãng. Con nhà lớn từng chưa từng khổ, nay ăn tất nhiên chịu không nổi.

“Cô, cô không lừa cháu chứ, bố thật sự không cần cháu nữa à?”

Hôm đầu tôi đã nó cứ yên tâm với tôi, vì bố sắp sinh em bé . đầu nó không tin, nhưng khổ thêm mấy bắt đầu dao động.

Tôi : “Không , sau cháu cứ với cô, cô có miếng ăn không để cháu thiếu miếng.”

Miếng ăn mì gói pha nước lã thôi, nhưng nó xong đã òa khóc.

“Cô, cháu muốn về, cô đưa cháu về, cháu nhớ bố .”

Tôi làm bộ chiều theo ý nó, chứ trong mắt nó ánh hận thù đã loé sáng .

Đến nhà, chị ngạc nhiên: “Không phải con với cô hưởng phúc à, con lại về?”

“Hưởng phúc ! chỉ không muốn nuôi con, còn định sinh em bé nữa. Con sẽ không để như ý đâu!” Nó hét thẳng vào mặt chị ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương