Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta và Liễu Trường Trạch thành sáu năm.
Mỗi năm vào yến tiệc sinh thần của ta, hắn đều tự mình chuẩn bị, năm nay cũng vậy.
Khác biệt là lần này hắn giữa chừng vội vã rời đi, khi trở về, lại dẫn theo một tử tuổi đôi mươi thai.
tử này ta gặp qua, Liễu Trường Trạch cùng ta chọn trang sức, tử lại nhìn trúng cùng một trâm với ta.
Hắn không hỏi ta mà lập tức cầm trâm đưa tử, sau đó khuyên ta: “Trang sức của phu nhân vốn đã nhiều, không thiếu trâm này, ta nhường nàng một chút đi.”
Đó là một trâm bạc trơn, không hề hợp với tử trẻ tuổi, là món quà sinh thần ta chọn Liễu mẫu.
Còn một tháng nữa là sinh thần của Liễu mẫu nên ta mặc nhiên chấp nhường.
đó, ánh tử kia nhìn ta khi lấy trâm có chút kỳ lạ, theo sự địch khó hiểu, ta cứ ngỡ là ảo giác.
Nay biết là nàng ta khiêu khích khoe khoang.
Liễu Trường Trạch cẩn thận đỡ nàng ta, dưới ánh kinh ngạc của khách khứa, đi trước mặt ta: “Phu nhân, đây là Nguyệt Nương. Nàng đã m.a.n.g t.h.a.i con của ta, ta không đứa bé lưu lạc bên ngoài, nay phải đón nàng vào phủ.”
Giọng điệu của Liễu Trường Trạch cứng rắn, không hề ta cơ hội phản bác, ngay sau đó lại sai người .
Nguyệt Nương lấy , yểu điệu thướt tha quỳ xuống, dịu dàng nói: “Phu nhân xin mời uống .”
Ta không , ánh lướt qua gương mặt của người, chỉ trong một khắc này, Liễu Trường Trạch đã nổi giận.
Hắn đỡ Nguyệt Nương dậy, bảo vệ sau lưng: “Sáu năm nay, nàng không sinh con, ta Nguyệt Nương dâng nàng, là nể mặt nàng rồi. Nếu nàng không Nguyệt Nương làm thiếp, vậy , ta sẽ nâng nàng làm bình thê.”
Khi thốt ra lời đó, hắn không màng tất cả, dẫn nàng ta ung dung rời khỏi yến tiệc, ta một mình đối mặt với đám khách khứa nhìn nhau.
Yến tiệc sinh thần tốt đẹp bỗng hóa thành một trò cười, lẽ ra ta nên đau khổ.
Nhưng giờ khắc này, ta chỉ thấy bất ngờ, thậm chí có vài phần may mắn và nhẹ nhõm, không hề có chút cảm giác đau nào.
Tình cảm giữa ta và Liễu Trường Trạch, vì lần cãi vã và chiến tranh lạnh, đã sớm hao mòn.
Chuyện nay, đã khiến ước hẹn giữa ta và Liễu mẫu mặc nhiên chấm dứt, ta sắp tự do rồi.
Khách khí tiễn hết các vị khách, ta tính toán con đường phía trước nên đi thế nào, người bằng hữu thiết của ta, Dực Dương Quận chúa liền ghé lại hỏi ta: “Vừa rồi ngươi nhịn cười phải không? Tiếp theo ngươi làm gì, nếu cần ta giúp đỡ thì cứ nói.”
2
Ta và Liễu Trường Trạch là đồng hương, ta là cô nhi, kiếm sống bằng nghề đậu hoa gia truyền, dù cuộc sống thanh bần nhưng cũng tạm ổn.
Còn hắn là cử nhân nghèo khó của nhà bên, cùng mẫu bệnh yếu sống qua .
Một đêm nọ, kẻ trộm lẻn vào cửa tiệm của ta, không chỉ cướp tiền mà còn có đồ bất chính với ta. Khi ta la hét bỏ chạy, làm Liễu Trường Trạch và mẫu của hắn ở nhà bên thức giấc.
người họ hợp lực giúp ta bắt kẻ trộm, giải lên quan phủ. Từ đó về sau, ta và Liễu Trường Trạch dần trở nên quen thuộc.
Dưới sự tác hợp của Liễu mẫu, người ta đã .
Năm Liễu Trường Trạch thi đậu Thám hoa, ta chính thức thành hôn, nay đã sáu năm.
Năm đầu tiên thành , tình cảm giữa ta rất tốt. Liễu Trường Trạch còn từ chối ong bướm vây quanh, nói với mọi người rằng ta là thê tử duy nhất của hắn.
Năm thứ , hắn bắt đầu lơ là, các cuộc xã giao càng nhiều, trên người cũng bắt đầu xuất hiện đủ loại mùi son phấn.
ta cãi vã, chiến tranh lạnh, nhiều là hắn đơn phương chỉ trích, chê bai ta. Hắn chê ta chỉ biết làm đậu hoa, không đẹp đẽ đoan trang như các phu nhân nhà khác.
Ta đau buồn bã, nảy sinh bỏ nhà ra đi nhưng vì m.a.n.g t.h.a.i nên đã từ bỏ đó.
Khi thai nhi bốn tháng, Liễu Trường Trạch cùng ta đi chùa cầu phúc, trên đường về ngựa mất kiểm soát, suýt chút nữa lao xuống vách đá.
Ta liều c.h.ế.t bảo vệ Liễu Trường Trạch nhảy khỏi xe, giữ mạng sống của cả nhưng đứa bé thì lại không giữ .
Vì cảm thấy có lỗi, Liễu Trường Trạch đối xử với ta còn tốt hơn cả cưới.
Chỉ là điều tốt đẹp này, tựa như bọt biển, phút chốc sẽ tan biến, ta không hề .
Ta từng đề cập với Liễu Trường Trạch về hòa ly, hắn không chịu, nói ta là thê tử của hắn, cũng chỉ có là thê tử của hắn.
Ta nhờ Liễu mẫu khuyên hắn đồng nhưng bà lại khuyên bảo ta hãy yên , Liễu Trường Trạch sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ta.
Liễu mẫu có ơn với ta nên vì nể mặt bà, ta đã thỏa hiệp, cũng chính đó, ta và Liễu mẫu đã có một ước , nếu Liễu Trường Trạch sinh thay đổi thì bà sẽ giúp ta hòa ly.
3
Khi ta viết xong thư hòa ly thư thì Liễu Trường Trạch vừa hay vén rèm bước vào.
Bốn nhìn nhau, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: “ nay là sinh thần của nàng, ta không nên không nể mặt nàng. Chỉ là, nàng cũng không nên làm ta mất mặt trước, không của Nguyệt Nương.”
Hắn vẫn lý lẽ hùng hồn, cứ như việc hắn đưa ngoại thất yến tiệc sinh thần của ta là một ân huệ, ta nhất phải đón .
Chỉ là bây giờ, ta đã không còn tâm trí tranh cãi với hắn.
“Chuyện bình thê là do ta nóng giận nói ra, không đáng kể. Hãy tìm một lành tháng tốt Nguyệt Nương vào phủ làm thiếp đi.”
Hắn tiện tay rót , thản nhiên ngồi xuống, khi nhìn thấy mảnh giấy trong tay ta, hắn tò mò: “Lâu rồi không dạy nàng viết chữ, ta xem có tiến bộ không.”
khi hắn thấy ba chữ “thư hòa ly”, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: “Nàng lại hòa ly sao?”
Ánh hắn tràn đầy vẻ không tin , cũng tràn đầy sự tổn thương: “ ta đã nói rồi, nếu thay đổi thì sẽ hòa ly.”
“Hừ.” Liễu Trường Trạch khinh thường lên tiếng, hắn tùy tiện xé nát hòa ly thư, nhét mảnh vụn vào tay ta.
Hắn trở lại dáng vẻ cao ngạo, coi thường ta như thường : “Xuân Đào, ta đã nói nàng là thê tử của ta, đời này bất kể sống c.h.ế.t đều là của ta.”
“Huống hồ, nàng rời xa ta thì còn có làm gì, đi bán đậu hoa ư? người ta ban ngắm mặt, ban đêm bò lên giường…”
“Chát!” Liễu Trường Trạch càng nói càng quá đáng, ta thực sự không nghe thêm nữa nên giáng một bạt tay thẳng vào mặt hắn.
Ta đã dùng hết sức lực, khóe môi hắn tức thì rỉ máu.
Ta tưởng Liễu Trường Trạch sẽ càng thêm tức giận, không ngờ hắn không không tức giận, trái lại còn cười.
Hắn tùy l.i.ế.m đi vết m.á.u ở khóe miệng, lạnh lùng mở lời: “ nay ta chủ động nàng một bậc thang, nếu nàng đã không bước xuống, vậy thì cứ nâng Nguyệt Nương làm bình thê đi. Thời gian mười sau, ta sẽ tự mình chuẩn bị, dù sao nàng cũng là công thần giúp Liễu gia ta nối dõi tông đường.”
Hắn không quay đầu lại mà rời đi, cửa, còn đá hỏng cả tấm rèm.