Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

đã theo Liễu Trường Trạch được một năm, trước đây hắn giấu kín không cho ai gặp, nay hai người lại cao điệu sánh đôi, cứ như thể nàng ta mới là chính thất .

Hai người đi khắp các tiệm y phục, trang sức ở kinh đô, chọn những bộ giá y hợp thời , những món trang sức lộng lẫy .

Liễu Trường Trạch từng chê ta không biết ngâm thơ đối phú, chưa bao giờ dẫn ta đi tụ họp bằng hữu, nay lại dẫn đi cùng.

Tuy nàng ta xuất thân thanh lâu nhưng cầm kỳ thư họa đều tinh thông, Liễu Trường Trạch nở mày nở mặt.

Ta và Dực Dương hẹn gặp ở tửu lầu, vừa hay đụng đang khoác Liễu Trường Trạch cùng những bằng hữu đi ra.

“Liễu huynh, tẩu đến huynh . Ta đã nói , tẩu có thể bỏ mặc Liễu huynh được, mới có một chén rượu người đã đến .”

Liễu Trường Trạch dưới nhắc nhở của bằng hữu, say lảo đảo bước về phía ta: “Xuân Đào, ta biết , là nạp một tiểu thiếp thôi, nàng có thể giận ta chứ? Ta vừa uống chút rượu, có hơi say. Nàng nấu cho ta một bát canh rượu, ta tha thứ cho nàng.”

Trên khuôn mặt say đỏ của hắn nở một nụ cười đắc ý, hắn vươn muốn kéo ta nhưng ta đã tránh đi.

thấy Liễu Trường Trạch lộ vẻ không vui, liền bước tới, tiếp tục đổ thêm dầu lửa: “Nếu tỷ tỷ không vui thì thôi vậy. Lang quân muốn uống canh rượu, cũng có thể nấu.”

Liễu Trường Trạch mắt say nàng ta, nắm lấy nàng ta, nhẹ nhàng xoa bóp: “ của nàng, có thể gảy đàn, có thể vẽ tranh. Dùng để nấu canh thì đáng tiếc quá, ta không nỡ.”

“Xuân Đào ấy à, ngoài làm đậu hoa ra, nàng ta làm canh rượu là giỏi , đến lúc đó nàng cũng nếm thử một chút…”

nói của Liễu Trường Trạch mọi người nhao nhao phụ họa.

Ta tự nhận đã rõ bộ mặt thật của Liễu Trường Trạch lâu nhưng làm thê nhiều năm, những miệng hắn nói ra, vẫn ta cảm thấy lạnh lẽo cõi lòng.

Ta dựa việc bán đậu hoa để chu cấp cho hắn thi cử, năm năm sớm tối bận rộn, lao tâm khổ tứ, việc đầu tiên hắn làm đỗ đạt là không cho ta bán đậu hoa, sợ bị người đời chê cười.

Ta thuận ý hắn, dẹp bỏ quán đậu hoa, thỉnh thoảng làm cho người nhà một ít

Làm thê sáu năm, ta đã cố gắng học quy tắc lễ nghi, giúp hắn quán xuyến nội trạch, lo liệu công việc nhà.

biết hắn thích uống rượu, tửu lượng lại rất kém, ta đặc biệt học nhiều loại công thức nấu canh rượu, để ra loại phù hợp hắn, để hắn sau uống rượu không quá khó chịu.

Nhưng trong mắt hắn, ta lại biết làm canh rượu. Không thể kìm nén thêm nỗi bi thương phẫn nộ trong lòng, muốn nói ra cho hả dạ.

Dực Dương kịp thời kéo ta lại, lạnh lùng Liễu Trường Trạch: “Ta thật không ngờ, Liễu đại lại có tiềm chất sủng thiếp khinh thê đến vậy. Thiếp chưa cửa đã làm ra vẻ , thực sự cửa thì ra ?”

“Luật lệ triều đình ta, kẻ sủng thiếp khinh thê, phạt bốn mươi trượng, lưu đày ba năm. Liễu đại muốn nếm thử mùi vị đòn roi ? Hay là các vị ở đây, ai muốn nếm thử?”

nói của Dực Dương mạnh mẽ dứt khoát, mọi người giật mình, tỉnh rượu hơn nửa, đặc biệt là Liễu Trường Trạch, vội vàng buông , định đến kéo ta nhưng bị Dực Dương Quận chúa chặn lại: “Liễu đại , hay là ngài hãy lo liệu cho hôn lễ đi, Xuân Đào là khách quý ta mời đến, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn bạc chuyện, không để chịu sự sỉ nhục của ngài.”

“Nếu để ta nghe được bất kỳ lẽ nào hạ thấp Xuân Đào miệng hoặc bọn bè phái của thì tự liệu lấy hậu quả.”

5

Dực Dương kéo ta nội thất, bỏ lại đám người ngoài kia, họ nhau bực bội rời đi: “Mắt của thật kém cỏi, đây là hạng người gì chứ, tưởng đỗ Thám hoa là ghê gớm lắm .”

“May sắp hòa ly , nếu không ngày ngày đối mặt loại người như vậy, thật đáng bận lòng.”

Ta vốn dĩ vẫn đau lòng, nghe nàng ấy bảo vệ ta như vậy, nỗi khó chịu trong lòng lập tức tiêu tan sạch : “Chuyện hòa ly ta đã quyết xong, là chưa nói Liễu Trường Trạch. Đợi ngày mai ta rời đi, hắn tự khắc rõ. Việc đa tạ sự giúp đỡ của .”

Dực Dương là huyết mạch duy của thân đệ Hoàng thượng sót lại trên đời, nhỏ đã được Hoàng thượng sủng ái, ngay cả các công chúa cũng nhường nàng ba phần.

Theo lẽ thường, ta không thể kết giao người như vậy, dù vị Quận chúa thân phận tôn quý, nhưng lại không hề có vẻ tiểu thư khuê các, đặc biệt thích ăn quà vặt đường phố.

Năm đầu tiên ta kinh, nàng ấy đã thích món đậu hoa của ta, cách ba ngày năm bữa lại đến ăn.

Sau Liễu Trường Trạch không cho ta bán đậu hoa nữa, nàng ấy dò hỏi được người làm đậu hoa là ta, liền đến tận cửa.

Nàng ấy không muốn món đậu hoa ngon cứ thế biến mất, bèn góp vốn cùng ta mở một tiệm đậu hoa.

Ta đưa công thức, nàng ấy bỏ tiền. Nàng ấy có đậu hoa để ăn, ta có tiền để kiếm.

Mấy năm trôi qua, tiệm đậu hoa lượt mở thêm mấy chi nhánh.

Hôm nay chúng ta hẹn gặp, chính là để bàn bạc chuyện tiếp tục mở thêm chi nhánh ở nơi khác, bàn bạc xong, trời đã khuya.

6

đầu tiên, Liễu Trường Trạch ở lại phòng đợi ta, trên bàn vẫn đặt bữa ăn, xem ra đã hâm nóng không dưới một .

“Xuân Đào, nàng đã về .”

Trên mặt hắn hoàn toàn không thấy chút hơi rượu nào, nói chuyện ta mang theo vài phần khách sáo lấy lòng.

Chắc hẳn là nói của Dực Dương Quận chúa đã hắn sợ hãi.

Hắn hết đến khác làm ta mất mặt, nếu ta nói xấu hắn trước mặt Dực Dương thì nàng ấy tâu lên Hoàng thượng.

Tuy không đến nỗi cắt đứt đường quan lộ của hắn nhưng dù cũng Hoàng thượng có ấn tượng không tốt.

ta có việc gì?”

Thành thân Liễu Trường Trạch, tất nhiên có phần động lòng nhưng hơn nữa là muốn cho mình một sự an ổn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương