Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ngươi mà chết, họ chẳng là gì cả, ta không nuôi, ai cũng không nói được gì!”

Ánh nến nhảy nhót trên gương mặt hắn, vệt nước mắt len lỏi vào mái tóc mai.

Lòng ta mềm đi đôi chút.

“Ngươi không uống thuốc, không ăn cơm, chỉ làm người thân đau lòng, kẻ thù hả hê.

Ngươi là tướng quân, lý lẽ này chẳng lẽ không hiểu sao?”

Giọng hắn khàn khàn hỏi ta: “Ta không bảo vệ được phụ mẫu, không giữ được phủ Tướng quân, thậm chí đứng còn không vững…ta còn có ích gì nữa?”

Ta nhìn hắn một cái, lấy củ khoai nướng trong bếp ra, đưa cho hắn xem: “Ngay cả củ khoai ta cũng nướng cháy, vậy ta có phải là vô dụng không?”

Bọn ta nhìn nhau một lúc, bụng hắn bỗng kêu “ọc” một tiếng.

Ta giả vờ không nghe thấy: “Ăn khoai không?”

Hắn gật đầu: “Ăn.”

Ta bẻ củ khoai làm đôi, chia nhau ăn, sau đó nấu thuốc mới.

Hắn không có sức cầm bát, ta liền bưng thuốc đến bên miệng hắn.

Kỳ Lãng cúi đầu, nhắm mắt, hé môi nhấp từng ngụm nhỏ.

Ta không tự chủ quay mặt đi.

Thật đáng chết!

Người ta đã chịu cảnh đại nạn như vậy, cớ gì ta lại thô bạo với hắn chứ!

6

Cốc Tử và ta quả thật là tỷ muội ruột.

Ta quấn lấy ca của Vân Nương, còn con bé thì lẽo đẽo theo Vân Nương.

Hồi nhỏ, nhà chỉ có mình con bé là trẻ con, nên Cốc Tử chỉ biết chơi với gà vịt ngỗng.

Con bé ép bọn chúng đến mức vừa trông thấy con bé, chúng nó đã vội vàng tránh đi.

Nay có Vân Nương, mỗi sáng mở mắt, con bé liền đi tìm nhóc, không rời nửa bước.

Cả hai còn lên núi bắt châu chấu và nhộng tằm, xâu thành chuỗi cỏ, mang về khoe trước mặt phu nhân, suýt làm bà ấy ngất xỉu.

Nghe nói mấy thứ này ăn vào bổ dưỡng, hai nhóc liền nướng lên, rắc gia vị, bưng tới cho Kỳ Lãng.

Kỳ Lãng từng kéo cung tên, vung đại đao, múa thương đỏ.

Nhưng hắn chưa từng ăn châu chấu nhảy nhót trong cỏ, cũng chưa từng ăn nhộng tằm kết kén.

Khi ta mang món ăn đặt trước mặt hắn, ta thấy sắc mặt hắn chuyển xanh từng chút một.

Ta vốn là người trọng ân nghĩa, nhưng cũng ghim thù.

Hôm trước hắn hất bát cơm làm tay ta bỏng đau hai ngày.

Ta liền cố ý hỏi đại phu, bỏ thêm hoàng liên vào thuốc của hắn.

Ngửi mùi thuốc đắng ngắt, ta cười nham hiểm đứng cạnh giường hắn: “Không sao, không ăn thì uống thuốc trước.”

Hắn uống từng ngụm, mặt nhăn nhúm, không còn chút nào vẻ nghiêm nghị ngày trước.

Cả nhà cười ầm lên.

7

Khi Kỳ Lãng có thể gắng gượng xuống giường, phu nhân cũng tìm lại được sự tự tin.

Dẫu không giỏi vá may, nhưng tài thêu thùa của phu nhân quả thật tuyệt diệu.

Những bức thêu hổ sống động như thật, hoa thêu dường như tỏa hương thoang thoảng.

Mang lên huyện thành, ngay cả những tay thêu giỏi nhất cũng phải cúi mình thán phục.

Mẫu thân chỉ dám nhìn, không dám chạm, sợ đôi tay chai sạn của mình làm hỏng khăn tay thêu hoa.

“Mẫu thân ơi, thần tiên thêu cũng chỉ đến thế này thôi! Người xem, ngay cả râu hổ cũng thêu được, việc này phải học bao nhiêu năm mới thành chứ!”

Phu nhân khẽ nói: “Trước đây khi còn chưa xuất giá, ta ở nhà giết thời gian nên thêu vậy thôi.

Đã lâu không động vào, tay nghề đã vụng về nhiều.”

Mẫu thân nắm lấy tay phu nhân, cười bảo: “Nếu đây mà gọi là vụng thì những thứ chúng ta thêu còn không dám nhìn!”

Mặt phu nhân đỏ bừng, kim thêu trên tay cũng thoăn thoắt hơn.

Thế nhưng ta biết phu nhân chưa thể quen được cuộc sống nơi thôn quê.

Bà ấy vốn cao sang quý phái, cổ họng mỏng manh, chẳng thể nuốt nổi lương thực thô.

Nhưng bà ấy chưa từng than phiền, chỉ uống nước để cố nuốt xuống.

Ngay cả y phục từ vải tốt nhất trong nhà cũng làm bà ấy bị trầy da.

Ban ngày khi thêu khăn, phu nhân thi thoảng phải dừng lại để gãi ngứa.

Nhưng hiện tại chỉ đảm bảo không chết đói thôi, còn nếu muốn cải thiện cuộc sống thì chúng ta cần phải nghĩ cách khác.

Huống hồ, mùa thu sắp đến, cần chuẩn bị may áo ấm, tích trữ lương thực, tất cả đều phải dùng đến tiền.

Ta bàn với mẫu thân, hay là lên trấn kiếm kế sinh nhai.

8

Đúng hôm đó, mẫu thân làm món mì, dùng nước tương đã muối, xào cùng trứng gà và rau xanh làm nước dùng.

Hương thơm theo gió bay xa mười dặm.

Vân Nương hòa nhập rất nhanh, học được cách ăn mì húp xì xụp, ăn rất ngon miệng, nhóc còn không quên nịnh nọt: “Mỳ của bá mẫu thật ngon.”

Phu nhân hiếm khi có khẩu vị, ăn một bát cũng khen ngợi: “Mì của muội muội quả thực ngon, còn ngon hơn cả trong phủ ngày trước.”

Ta nhìn chằm chằm vào nước dùng trên bát mì, trầm ngâm nói: “Mẫu thân, con nhớ ngày trước tương nhà đại bá đều do người muối, đúng không?”

Mẫu thân cười khẩy: “Đại bá con không muối được tương, trước khi phân nhà năm nào cũng nhờ ta muối.

Không phải ta tự khen, tương của ta là ngon nhất làng này, bao người phải nhờ ta làm.”

Ta chợt lóe lên ý tưởng.

Nhà mình có thể bán mì được mà!

Mẫu thân ngần ngại: “Làm vậy liệu có ổn không? Ta chỉ biết muối tương thôi.”

Cốc Tử húp sạch bát mì, nói: “Sao mà không ổn? Con chưa từng ăn món mì nào ngon hơn của mẫu thân!”

Phụ thân cũng phụ họa: “Mẫu thân con vừa đẹp, tương cũng làm số một số hai.”

Mẫu thân đỏ mặt, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Nếu thực sự làm được thì mùa đông năm nay sẽ không còn phải lo nữa.”

Nói làm là làm.

Nấu mì, bước nào cũng quan trọng.

Từ độ dai mềm của sợi mì, độ thanh ngọt của nước dùng, đến vị thơm cay của đồ ăn kèm, không thể thiếu thứ nào.

Ta và mẫu thân nghiên cứu suốt mấy ngày, thử nghiệm đủ loại nước dùng và gia vị, phu nhân thì giúp nếm thử, cuối cùng cũng định ra công thức.

Để tiện vận chuyển đồ đạc, phu nhân dùng tiền bán khăn thêu mua một con lừa.

Đến khi cần chỉ cần chất đồ lên xe bò, để lừa kéo lên trấn, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức.

Cuối cùng mọi thứ cũng sẵn sàng.

Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, sáng mai sẽ chính thức mở quán mì.

Tối đó, sau khi Kỳ Lãng uống thuốc và đi ngủ, ta cũng mệt quá không chịu nổi bèn ngủ gục bên mép giường hắn.

9

Đêm đó, ta ngủ thật ngon, còn nằm mơ nữa.

Trong mơ, trời đổ tuyết lớn, ta lạnh đến run cầm cập.

Ta mơ hồ ôm được mặt trời, vừa ấm vừa dễ chịu.

Ta liền níu chặt lấy, không chịu buông.

Nhưng mặt trời mọc ra tay chân, quẫy đạp trong lòng ta.

Ta, bá chủ thôn Hứa Gia, sao có thể để nó trốn thoát được?

Ta càng giữ chặt hơn.

Khi ta tỉnh dậy, ánh nắng đã tràn khắp phòng, cả người ta ấm áp, thoải mái như được phơi nắng suốt một buổi chiều đông.

Ta mở mắt ra liền bắt gặp ánh nhìn của Kỳ Lãng.

Hồn vía ta lập tức bay tứ tung.

“Ngươi tỉnh rồi à?”

“Ta, ta thấy ngươi ngủ say, không nỡ đánh thức…nhưng ngươi yên tâm, ta không làm gì cả.”

Kỳ Lãng mím môi, quay mặt đi: “Ta chân cẳng bất tiện, không thể nhường chỗ được…”

“Đừng nói nữa.”

Ta lấy tay che mắt.

Ta hiểu rõ lòng mình.

Nghĩ lại giấc mơ hôm qua, mặt trời mọc tay chân ấy…

Kỳ Lãng còn đang gãy chân, làm sao trốn thoát khỏi ta được?

Mặt ta nóng bừng, vội vàng nói một câu: “Ta đi chuẩn bị quán mì đây.”

Rồi ta nhanh chóng bỏ chạy.

Cả ngày hôm đó, ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

10

Ngày lên trấn, cả nhà dậy từ rất sớm.

Ban đầu quyết định để mẫu thân và Cốc Tử đi cùng.

Nhưng Vân Nương nghe nói phải tách khỏi Cốc Tử, nước mắt nhóc liền lăn dài trên má.

Ta lại lo mẫu thân vừa phải chăm Cốc Tử vừa phải trông Vân Nương, sợ bà không xoay xở được.

Cuối cùng, ngày đầu khai trương quán mì, chúng ta kéo nhau đi đông đủ cả bốn người.

Phụ thân và phu nhân tiễn chúng ta ra đầu thôn.

Con lừa nghịch ngợm thò đầu liếm mặt Vân Nương, lại còn quay sang nhai tóc Cốc Tử.

Cuối cùng bị ta vỗ một cái, nó mới chịu ngoan ngoãn cõng đồ lên đường.

Chúng ta đến sớm, chọn được một vị trí trên chợ, bày đồ ra, dựng bếp lò, nhóm lửa nấu mì.

Đầu tiên, ta nấu cho mỗi người một bát.

Nước dùng nấu từ gà hầm cùng măng, vị ngọt thanh mà không béo.

Mì dai mềm vừa phải, thêm vài lá rau xanh, nấu lên rồi vớt ra.

Phần tương được cải tiến cực kỳ thơm ngon.

Gà chiên lấy dầu, xương gà chiên giòn, sau đó băm nhỏ, trộn cùng tương, nêm thêm gia vị.

Tương đỏ bóng được phủ lên bát mì, kèm thêm dưa leo thái sợi, bí đỏ thái sợi, củ cải thái sợi, rắc chút hành lá và ngò rí, tạo nên hương vị hấp dẫn.

Lúc đầu chúng ta nghĩ ngày đầu mở quán sẽ khó có khách.

Không ngờ bát mì vừa đặt xuống đã có người đến hỏi mua.

Mùi tương thơm lừng là một “biển hiệu”.

Vẻ thỏa mãn khi ăn của Cốc Tử và Vân Nương lại là một “biển hiệu” khác.

Mẫu thân vội buông bát, nấu ngay một bát mì cho khách.

Tùy chỉnh
Danh sách chương