Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Gầy quá rồi, phải ăn nhiều .”
Không biết bao nhiêu giận dỗi chỉ vì tôi bỏ bữa.
Mà lúc đó, chính là điểm tôi mới từ bỏ công việc ổn , quyết chuyển sang viết lách toàn gian.
Một công việc không thể lập tức tạo ra thu nhập, khiến tôi – người từ nhỏ đã sống trong nỗi về tiền bạc – vô cùng căng thẳng.
Đặc biệt là quãng gian phải chạy deadline và chờ biên tập duyệt bài, tôi ăn không nổi bất cứ thứ gì, ăn gì nôn đó, cân nặng giảm nhanh đến mức mỗi ngày tụt một ký.
Anh cuống lên như kiến bò chảo nóng, về đến nhà là chui ngay bếp nghiên cứu nấu nướng, rồi ra dỗ tôi ăn.
Anh tôi phải ăn, tôi lại chẳng nuốt nổi gì. Anh vừa bất lực vừa , đến mức bật khóc, nước mắt rơi thành hàng như chuỗi hạt đứt dây.
ầm ĩ nhất, anh đã nói chia tay với tôi.
Tôi vẫn nhớ như in hôm đó.
Tôi đang gõ phím như lên đồng vì ý tưởng tuôn trào, chỉ cần dừng lại một chút là sẽ lỡ mất khắc “thần sáng tác giáng lâm”.
Còn anh thì cứ lải nhải bên tai tôi, nhất đòi ép tôi ăn gì đó.
Cuối cùng, khi tôi đang mắc kẹt ở một nút thắt quan trọng trong tuyến nhân vật, tiếng anh càm ràm không ngừng khiến tôi phát điên, tôi phắt dậy, đập bàn hét lên:
“Đủ rồi! Khi em đói thì em sẽ ăn, anh đừng có ép nữa!”
Một người đàn ông cao mét tám lăm, vai rộng như tường thành, ngơ ngác giữa phòng khách, bị cơn bùng nổ bất ngờ của tôi dọa cho chết lặng.
Tôi ngồi xuống, gõ thêm được vài chữ, dòng suy nghĩ bị ngắt quãng đã chẳng thể nối lại.
Gõ thêm vài từ nữa thì lại bị kẹt. Tôi thở dài một tiếng nặng nề, với tay kéo balo, quăng đại laptop, dây sạc, điện thoại trong, kéo khóa lại cái rẹt, rồi đi thẳng ra .
Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
“Em đi đâu vậy?”
Tôi không quay đầu lại:
“Anh đừng quan tâm.”
Anh còn nói thêm điều gì đó, cánh đã bị tôi đóng sầm lại.
“Rầm!” Cánh ngăn cách hoàn toàn tôi và anh, mỗi người ở một không gian riêng biệt.
Tôi khựng trước chưa đến một giây, rồi quyết đoán quay người rời đi.
Tôi tìm một quán cà phê khuất, cách xa khu tôi ở – một nơi tận phía tây, nhà tôi ở phía đông. Gọi xe, đi thẳng.
Viết xong bản thảo thì trời đã khuya lắm rồi.
Tôi lại điện thoại – lúc quán là tôi đã tắt nguồn từ trước.
Ngay lập tức, màn hình nhấp nháy không ngừng: tin nhắn, cuộc gọi, thông báo WeChat nổ liên hoàn như pháo tết.
một trăm cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn thì vô số, tất cả… đều là từ anh.
WeChat ra, toàn bộ tin nhắn trắng xóa là tôi đang ở đâu, đang gì, giận vì chuyện gì.
tôi khi thì về nhà, có cần anh tới đón không, khi đón thì được, có cần mang gì theo không.
nay tôi có muốn ra ngoài ăn gì không, bài viết đã xong chưa, nếu phiền thì anh xin lỗi, nói bản thân rất hối hận, rất áy náy, không nên phiền tôi, chỉ hy vọng tôi đừng giận nữa.
Nói rằng nhà trống vắng quá, cả buổi chiều anh không yên lòng được việc gì, trong đầu toàn là tôi, không biết tôi có gặp chuyện gì không, có an toàn không, có lạnh không.
Nói bây giờ chỉ muốn được gặp tôi một lát.
Năn nỉ tôi đừng im lặng với anh như vậy, dù chỉ gửi một tin nhắn báo bình an cũng được.
9
Ngoài tin nhắn của anh, còn có tin nhắn từ bạn thân đại học rủ tôi đi ăn .
Tôi phân vân rất lâu, rồi cuối cùng cũng đồng ý.
lại khung chat với bạn trai, tôi gõ vài chữ rồi lại xóa. Gõ lại, xóa tiếp.
Không bao lâu sau, anh phát hiện ra tôi đang online, lại gửi thêm mấy tin nữa:
“ bối viết xong rồi à?” “Em đang ở đâu đó? Anh tới đón nhé?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:
“ nay em ăn với hội bạn thân, không về ăn đâu nha.”
Anh nhắn lại ngay lập tức:
“Ăn gì thế? Ở đâu ăn? Anh đi cùng có được không?”
Tôi cân nhắc rồi trả :
“Toàn con gái thôi, anh là đàn ông duy nhất thì hơi kỳ.”
Anh vẫn cố chấp:
“Vậy em ăn xong ở đâu, anh tới đón em?”
“Không cần đâu, em gọi xe về là được mà.”
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Bạn thân hẹn tôi ở một quán rượu nhỏ nằm con phố sầm uất.
Quán khá nổi, là điểm đến check-in của dân mạng, tụi tôi chọn một góc khuất, yên tĩnh ngồi.
“Uống chút gì không?” – bạn cầm menu rượu tôi.
Tôi theo phản xạ nhớ ngay đến dặn của bạn trai: tôi đừng uống rượu, sẽ dạ dày bị nóng. Ít nhất nếu muốn uống, thì cũng phải ăn gì lót bụng trước.
Câu từ chối đã lượn vài vòng đầu lưỡi, cuối cùng vẫn bị tôi nuốt ngược lại:
“Uống!”
Một ít món nhắm cùng hai ly bia tươi nhanh chóng được mang lên.
Hai đứa chúng tôi ngồi đối diện , cụng ly một cái, uống hai ngụm, rồi cùng thở dài.
Màn hình điện thoại của tôi cứ sáng lên rồi tắt, biểu tượng WeChat nhấp nháy hiện màn hình. Tôi nhìn nó một lúc, rồi lật úp điện thoại lại.
Bạn thân bật cười khẽ:
“Cãi à?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu:
“Cũng không hẳn.”
tôi như đang lơ đãng nghĩ ngợi, ấy không thêm, chuyển chủ đề:
“ với anh kia cũng vừa mới giận .”
Tôi biết người yêu của nhỏ. Bọn tôi từng có đi ăn chung cả bốn người.
Anh chàng đó là sinh viên, còn nhỏ tụi tôi ba tuổi, trong khi bạn tôi đã đi . Tuy là “phi công trẻ”, cách cư xử lại rất chín chắn, đối xử với nhỏ cực kỳ quan tâm. Nói theo kiểu sến sẩm chút thì… ánh mắt nhìn nhỏ toàn là mật.
“Cả hai cũng giận được à?” – Tôi tròn mắt nhìn bạn.
“Ừ. Giống cậu thôi, không hẳn là cãi , chỉ là… giận dỗi nhẹ.”
“ cứ nghĩ đến chuyện anh ấy còn trẻ, xung quanh lại có nhiều gái đồng trang lứa, họ mới đúng là người hợp với anh ấy – cùng sở thích, cùng câu chuyện.”
“Còn thì…” – nhỏ cười khẽ – “ sự không biết nên đối với cảm xúc này thế . cứ nghĩ, liệu có phải anh ấy chỉ đang tạm chấp nhận mình không? Rằng anh ấy thực ra sẽ hợp với một gái hoạt bát, năng động chăng… Nghĩ vậy nên trong lòng cứ nặng trĩu.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói:
“ người anh ấy chọn là cậu mà. Đã lựa chọn ở bên cậu thì điều đó có nghĩa là – cậu xứng đáng.”
“Chuyện hai người có hợp hay không không phải do một mình cậu quyết . Mà là cả hai cùng quyết . Thế nên đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Bạn tôi gắp một hạt lạc, chậm rãi nhai, rồi :
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu đang cái gì vậy?”
“Lúc trước ba câu cậu nói hết hai câu là nhắc tới người kia. Bây giờ ngồi đây nửa tiếng mà chỉ toàn im lặng, đầy tâm sự. Có chuyện gì rồi đúng không?”
Tôi tu một hơi bia, rồi cười khổ.
Có chuyện gì lớn đâu chứ? Có gì giận đâu? Một buổi chiều trôi qua tôi đã nguôi giận từ lâu rồi.
Anh ấy ép tôi ăn, quan tâm tôi, chăm sóc tôi — tôi không phải ngốc, tôi hiểu đó là vì yêu.
Chỉ là… tôi thôi.
10
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có bố mẹ ly hôn. Từ nhỏ đã phải tự lập, tự cho mình, học cách dày giành lấy phần ăn.
Gặp chuyện, gặp khó khăn, tôi luôn cắn răng chịu đựng. Dù có bị thương đến đâu, cũng chỉ biết trốn một góc mà tự mình liếm vết thương.
Tôi giống như một con nhím, luôn dựng bộ gai nhọn lưng lên phòng vệ. Dù yếu ớt, dù nhỏ bé, cũng phải gồng lên vệ chính mình.
Với cuộc sống, tôi luôn dùng nụ cười, nói dễ nghe, pha trò, lấp liếm… như một lớp nạ vệ mình khỏi tổn thương.
Còn bạn trai tôi — anh đang dùng từng chút tình cảm của mình cố gắng bóc dần cái vỏ cứng đó ra. Và… anh sắp thành công rồi.
Tôi bắt đầu cảm mình không còn là “phiên bản mạnh mẽ bất khả xâm phạm” nữa. Tôi có điểm yếu. Tôi bắt đầu giận dỗi vô lý.
Mà đối với tôi — điều đó không phải là chuyện tốt.
Nói là giận anh, ra tôi đang giận chính mình. Không phải vì tôi không tin anh, mà vì tôi… không tin bản thân.
Tôi mình không giữ được tình yêu của anh. rằng nếu tôi buông lỏng, tôi sẽ chẳng thể tự dậy một mình nữa. Tôi sẽ không còn dám tin ai được nữa.
Bạn thân cụng ly với tôi:
“Vì tình yêu anh ấy dành cho cậu quá sâu nặng, nên cậu mới hả?”
“Sao không thử lòng mình thêm một chút?”
“Tin tưởng anh ấy nhiều , dựa dẫm anh ấy nhiều , nói cho anh ấy biết điều cậu đang lắng… nghĩ, như vậy còn tốt là cứ im lặng rồi né tránh.”
Trong lòng tôi, cảm giác tội lỗi dâng lên như nước lũ, sắp nhấn chìm tôi đến nơi. Tôi bắt đầu ngồi không yên.
Bạn thân vẫy tay hào phóng:
“Đi đi, về với bạn trai cậu đi. cũng ngồi thêm chút rồi về.”
“Nhớ cẩn thận nhé.”
Tôi nhìn ấy đầy biết ơn, đeo balo lên rồi vội vàng rời đi.
Tôi muốn gặp anh. Muốn ôm anh. Hôn anh. Rồi nói xin lỗi.
Tôi xuống xe taxi, cắm đầu chạy về nhà.
Thở hổn hển , trong nhà đen như mực, chỉ có ánh lửa le lói từ phía ghế sofa.
Tôi ở , thở dốc, tìm công tắc đèn.
“Tách.”
Cả căn phòng sáng bừng lên. Tôi anh đang ngồi sofa, tay là điếu thuốc chưa hút, ánh mắt lại.
Anh không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi bước nhanh lại gần, tiện tay đặt balo xuống, đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh.
Anh không rút tay về, cũng không siết chặt như mọi khi.
“Uống rượu rồi à?”
“Uống… một chút thôi, Phàn Tranh, hôm nay sự là em…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, anh đã giơ tay ngăn lại.
Mắt anh hơi đỏ, khuôn đầy thất vọng và giận dữ:
“Anh ngày cũng nghĩ cách nấu gì bồi bổ dạ dày cho em, dặn đi dặn lại là không được uống rượu. Vậy mà em coi như không có gì, ra ngoài là uống luôn?”
“Em có phiền không khi anh cứ cho em như thế? Có phải em mong anh biến đi cho khuất mắt rồi không?”
“Anh đã nói bao nhiêu rồi — đừng im lặng, đừng tránh né, phải nói chuyện với .”
Anh bật sáng màn hình điện thoại, giơ lên trước tôi:
“Hôm nay anh gọi cho em 105 cuộc. Không có cuộc được bắt máy. Tin nhắn gửi đi thì nhiều đếm không xuể, kết quả là em chỉ trả đúng… hai tin.”
Tôi vội vàng giải thích:
“Không phải cố ý đâu… Em chưa từng phiền vì anh…”
Anh lại một nữa ngắt tôi, giọng nói như nhẫn nhịn đến giới hạn cuối cùng:
“Cả ngày hôm nay, anh chỉ ở nhà. Ngồi không yên, chẳng dám đi đâu. Chỉ mong em nguôi giận rồi về nhà, tìm không anh thì sẽ . Vậy mà em thì sao? Em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh không?”
Anh bóp sống mũi, nhắm mắt lại. Khi ra, giọng nói sắc như dao cứa:
“Anh sự không hiểu nổi em đang muốn gì nữa. Chắc chúng ta nên…”
“…nên bình tĩnh lại một gian.”