Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4 - Người Chồng Nhỏ Khóc Lặng

11

Như đang nằm mơ.

Tôi ngồi đờ sofa, nhìn anh lẽ thu dọn đồ. Anh chỉ mang theo laptop và một balo, rồi lưng đi ra cửa.

Tôi muốn hỏi:

“Giờ anh đi đâu?” “Anh nghĩ em hết cách cứu chữa rồi à?”

Tôi muốn lao , kéo anh lại, muốn nói lời xin lỗi.

Nhưng môi tôi cứ mấp máy, cuối cùng… chẳng nói được câu nào.

Cửa đóng lại.

Trong chỉ còn lại một mình tôi. Tôi ngã người ra sau, rơi phịch xuống sofa.

Như … bị rút sạch hết sức lực.

Sau một hồi lâu, tôi mới như xác không hồn mà đi rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng bất kể tôi đi đến đâu, khắp nơi trong đều rẫy dấu vết của anh.

Những chiếc bát đĩa được sắp xếp ngăn nắp trong bếp. Quần áo ban công được anh giặt tay và lên cẩn thận. Giá kê laptop anh lắp trong phòng việc. Tủ lạnh thì những hộp trái cây được rửa sạch, phân loại ràng, còn dán nhãn cụ .

Tất cả mọi thứ… đều đang gào thét lên rằng anh từng ở đây.

Tôi cầm điện thoại lên, bật màn hình, mở khung chat của anh. Tôi gõ rồi xoá, xoá rồi gõ.

Cuối cùng, tôi tắt màn hình.

Thôi vậy… chia tay rồi cũng tốt.

Ở bên một người như tôi… chắc mệt mỏi nhỉ.

Trong cuộc sống , gì có nhiều chuyện bi kịch đến mức “sống chết nhau”, hay “khác biệt không hoà hợp”.

Phần lớn các cặp đôi chỉ đơn giản là bị những chuyện vặt vãnh qua tháng nọ bào mòn tình cảm. Tôi và anh… cũng vậy thôi.

Bạn thân tôi nghe xong câu chuyện thì im bặt.

Vẫn là chỗ cũ trong quán rượu nhỏ đó, món cũ, bia cũ, hai đứa lại ngồi im nhìn nhau uống.

Một lúc lâu sau, cô ấy mở điện thoại, bật app đặt vé máy :

“Đọc số chứng minh thư của cậu cho tớ.”

Tôi đọc liền mạch. đến một phút sau, cô ấy gửi tôi ảnh chụp vé máy . Đích đến là một thành phố du lịch nổi tiếng. Chuyến vào hôm sau. Bây giờ thì đã gần nửa .

Cô ấy quyết định luôn:

“Giờ về dọn đồ, mai liền. Tớ nghỉ phép rồi, cậu cũng vừa nộp bản thảo xong, tranh thủ đi chơi, đổi không khí.”

Thế là hai đứa vội vàng thu xếp hành lý, cùng đến một thành phố biển xinh đẹp.

Tụi tôi ăn hải sản ngoài chợ , chạy xe điện quanh đảo theo cung đường đèo, học lướt sóng, học lặn biển, spa kiểu bản địa cực chill, rồi buổi tối nằm bãi cát đếm sao.

Bầu trời sao dày đặc, rực như một tấm thảm lung linh trải khắp bầu trời .

Tôi vô thức tìm kiếm ngôi sao nhất — có một , anh từng ôm tôi phấn khích, muốn dạy tôi cách “nhìn sao”.

Anh nói, bất cứ lúc nào, ngôi sao nhất ở phía tây là sao Chức Nữ. Không xa bên cạnh nó, luôn có một ngôi sao lẽ dõi theo — sao Ngưu Lang. Dù bị ngân hà chia cách, họ vẫn luôn nhìn về phía nhau.

“Cho dù sao có mọc rồi lặn, cho dù trái đất có xoay bao nhiêu vòng, thì Ngưu Lang vẫn luôn ở đó, nhìn về Chức Nữ — cũng giống như anh sẽ luôn nhìn về phía em.”

Tôi nhớ lúc ấy mình đang ngồi bó gối bậu cửa sổ, tựa vào lòng anh, ngửa đầu nghịch mũi anh, trêu đùa.

Ở góc nhìn “xấu chết” đó mà anh vẫn đẹp trai kinh khủng.

“Sao anh lại em vậy?” – Tôi tò mò hỏi – “Sao cứ phải là em?”

Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi đáp:

thôi, em đáng để . Những thứ còn lại… anh cũng không nói được.”

“Giống như sao bầu trời lại màu xanh sao muối lại mặn, đường lại ngọt, sao thế giới có bốn mùa, ai quy định vậy? sao cá bơi trong mà không đi được cạn, sao con người lại sống đất liền chứ không phải dưới biển…”

“Chỉ là — đã thì là thôi. Đời nhất định là em, không là ai khác.”

Anh nhíu mũi lại, tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời của mình.

Mà người tốt như vậy… lại bị tôi mất rồi.

“Vẫn đang nghĩ anh ấy à?”

Giọng bạn thân kéo tôi về thực .

“Ừm…” – Tôi buồn bã thừa nhận – “Tớ vẫn nhớ anh ấy . Chắc anh ấy thất vọng về tớ nên mới…”

Cô ấy nắm tay tôi, bóp nhẹ:

“Vậy thì đi tìm lại anh ấy đi. Chứng minh rằng cậu đã thay đổi rồi.”

Thế là, tụi tôi lại rầm rộ lên đường, và lẽ về thành phố lúc khuya.

Về , tôi bật đèn lên — một không gian yên tĩnh, trống vắng.

Tôi còn kịp tháo hành lý, đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Tôi nhìn qua mắt mèo — người tôi mong mỏi đang ngồi cửa, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, đang đến run người.

“Vợ ơi… hu hu hu… vợ ơi…”

Tóc anh dính bết mồ hôi và mắt, ướt nhẹp cả đầu.

Tôi còn kịp phản ứng, tay vẫn đặt tay nắm cửa, ngơ ngác đứng im một chỗ.

Thấy tôi không trả lời, anh bật nức nở, giọng nghẹn lại:

“Anh muốn vợ! Vợ ơi hu hu… anh muốn vợ anh…”

Khi tôi mở cửa, anh như dã thú nhào vào, lao thẳng đến, tìm môi tôi hôn một cách vội vàng quen thuộc. Anh nắm tay tôi, kéo đặt lên eo mình, rên rỉ:

“Vợ ôm anh đi… vợ… ôm…”

người một tuần còn đùng đùng đóng sập cửa rời đi, giờ đây ôm tôi như không muốn buông nữa.

12

Ngay khi cánh cửa đóng lại, anh người, đè tôi lên cửa. Ánh mắt sắc bén, áp lực đè nặng… khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống.

Mãi một lúc lâu sau anh mới chịu buông tôi ra, môi tôi đã bắt đầu nhói lên rát buốt, ràng là dưới hàm răng “cẩu cuồng” của anh, môi tôi đã sưng tấy thành sự thật không chối cãi.

Biến mất không tăm hơi bao , nửa mò đến cửa người ta như mưa, xong lại hùng hổ nhào vô hôn người ta tấp.

ràng khi gặp nhau tôi đã tự nhủ phải ngoan ngoãn, dịu dàng xin lỗi. Thế mà ngay khoảnh khắc anh xuất hiện, tất cả tủi thân tôi từng cố nén lại đều ùa lên cùng một lúc.

Anh cúi rạp người, cố chui vào lòng tôi như một con thú to xác tội nghiệp, vừa dụi mặt lên vai tôi, vừa khe khẽ gọi “vợ ơi… vợ ơi…” giọng nghẹn ngào như bị xé rách.

Tôi cố gắng đẩy vai anh ra.

Anh ngơ ngác nhìn bàn tay bị tôi gạt ra, một giây sau… bật nức nở.

Anh gào lên như sư tử bị bạn đời ruồng bỏ, mắt mũi mặt, tay chân ôm tôi không chịu buông.

Tôi hoảng hốt hét lên, không chịu nổi trọng lượng của anh, bị đẩy lùi mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

“Sao lại đẩy anh? Vợ ơi, sao lại đẩy anh đi… Vợ không cần anh nữa hả? Vợ đừng lơ anh mà… Anh đau lòng …”

Anh cầm tay tôi đặt lên ngực mình, vừa sụt sịt vừa thì thầm:

“Anh đau ở đây… Vợ ôm anh đi…”

Mùi rượu nồng nặc.

Tôi biết với người đang say thì nói lý lẽ vô ích, nên chỉ còn cách dịu giọng dỗ dành:

“Ngoan nào, đi ngủ nha. Say rồi, không ngủ dậy sẽ rất mệt, nghe lời em, được không?”

Anh lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, ôm tôi càng chặt hơn:

“Không ngủ! Anh không muốn rời em nữa… Chỉ mới đi có hai , vậy mà khi về… vợ đã không còn ở đây nữa… Vợ không cần anh nữa… hu hu hu…”

Anh lại nấc lên một tiếng to, mặt mũi ướt nhẹp, hôn loạn lên mặt tôi.

Giữa làn mắt, nhiệt độ từ gò má anh nóng đến mức gần như thiêu cháy tôi.

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Vậy em ngủ cùng anh nhé? Mình cùng nhau đi nghỉ nha?”

Cuối cùng anh cũng chịu im , mắt còn ngấn , nhìn tôi lờ mờ như con thú nhỏ bị thương.

Tôi nắm tay anh, dắt vào phòng ngủ.

Anh ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, giơ tay ra cho tôi cởi áo khoác.

Tôi vừa định người đi áo, anh đã túm tay tôi lại.

Tôi đưa áo ra mặt, giải :

“Anh à, em chỉ áo thôi mà.”

“Không áo, áo xấu!” – Anh lắc đầu nguầy nguậy, rồi giật phắt áo khỏi tay tôi, vứt xuống đất.

Tay tôi vừa rảnh, anh liền đan tay mình vào tay tôi, mười ngón siết chặt.

anh đi, em anh mà… Anh ngoan , vợ anh đi…” – Anh vừa nói vừa kéo tôi lại gần.

Hai người cùng ngồi lên giường, giường lập tức phát ra tiếng cọt kẹt phản đối quá tải.

Thôi… mặc kệ. Chuyện rối … mai tính tiếp vậy.

hôm sau tỉnh dậy, anh đang ngồi ở mép giường.

Cánh tay rắn chắc của anh vẫn còn vươn dài trong chăn, vẫn nắm chặt tay tôi, mười ngón tay không rời.

Ngay khoảnh khắc tôi tỉnh lại, anh khựng người cứng đờ, vẫn mặt đi, không chịu nhìn tôi, nhưng tay thì lại siết chặt hơn.

Tôi ngồi dậy, cố rút tay ra:

“Tỉnh rồi à?”

Anh im .

“Không phải anh đòi chia tay sao? Không phải anh lưng bỏ đi, không thèm quan tâm em nữa à?”

Anh đột nhiên nhe răng như dã thú, mắt lại đỏ hoe, toàn thân run lên tức:

“Chia tay gì mà chia tay! Ai nói chia tay với em hả?!”

“Không phải anh nói là cần bình tĩnh lại sao?”

“Bình tĩnh lại thì là chia tay chắc?!”

Anh tức giận hét lên:

“Được, cứ cho là chia tay! Nhưng Hạ Quả, em giỏi thật đấy! Miệng thì suốt nói yêu anh, mà tim thì cứng còn hơn thép! Anh vừa mở miệng đòi chia tay, em chẳng thèm níu một câu! Em mua vé máy là đi liền, không chút do dự?! Anh chỉ muốn… em dỗ anh một chút thôi!”

“Anh cảm thấy mình như con chó quanh quẩn bên em vậy đó! Em cười một , anh gì cũng được. Em không chịu chăm sóc bản thân, thì anh đau lòng muốn chết!”

Anh nghiến răng, mắt đỏ hoe:

“Anh tưởng em đi rồi là không về nữa! Em đi chẳng nói, về cũng chẳng báo. Nếu anh không ngồi canh dưới mỗi , có phải em định cả đời cũng không để anh biết em về rồi không?”

Anh hung dữ được hai giây, đã bắt đầu đỏ mắt lần nữa:

“Em có đừng bắt nạt anh nữa được không? Lúc nào cũng bắt nạt anh! Em nhìn anh , thấy anh thảm hại, trong lòng em vui đúng không? Em có từng yêu anh thật lòng ? Em chỉ biết bắt nạt anh thôi…”

Tôi đau lòng đến mức không chịu nổi, vội vàng ôm anh dỗ dành:

gì có chuyện em không níu kéo? Em chỉ sợ… sợ anh thấy em phiền, chán ghét em rồi thôi.”

Anh nghẹn lại, giọng run run:

“Hạ Quả Quả… Em biết em luôn không tin vào tình yêu. Em luôn sợ bị bỏ rơi. Nhưng anh yêu em – câu , không phải nói chơi!”

“Không có em, tim anh như ngừng đập vậy. Anh chẳng được gì cả, đầu óc, trái tim — chỉ còn lại em thôi.”

Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu lắng như muốn thiêu đốt linh hồn tôi:

“Anh yêu em. từng là lời đùa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương