Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
 
Hiện tại tôi vẫn đang học lớp 12, tháng Sáu năm nay thi đại học.
  
Chỉ cuối tuần mới mở tiệm. Ngày mai là thứ Hai, phải đi học.  
 
Trước , thật ra tôi không thích đến trường.  
 
Bởi vì dương  quá yếu, nên hay gặp những  xui xẻo.  
 
Ví dụ như vào nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của trẻ sơ sinh.  
 
Trong gương lại nhìn thấy chính  đang cười kỳ quái.  
 
Mở cửa ra thì thấy nhà vệ sinh bẩn thỉu, hoang tàn, đầy những dấu tay máu khô…  
 
Từ sau khi làm người dẫn , tình hình đã tốt hơn nhiều. Tôi luôn mang theo đủ loại pháp cụ bên , có thể ứng biến bất cứ lúc .
 
Nhưng hôm đó, tôi vừa đến trường đã phát hiện bầu không  u ám,  trầm bao trùm khắp nơi.  
 
 chính là điềm báo sắp có người mất mạng.  
 
Sắc mặt tôi trầm xuống,  vàng bước vào trường. Mọi thứ xung quanh vẫn như thường, học sinh đi qua đi lại còn cười đùa rôm rả.  
 
Cả ngày hôm đó, tôi thấp thỏm không yên. Bạn   là Hạ Hạ, thấy mặt tôi trắng bệch, cứ hỏi mãi tôi bị sao vậy.  
 
Tôi không thể nói rằng sắp có người chết  trường.  
 
Vừa định thở phào nhẹ nhõm vì sắp được tan học thì…
 
“     !”  
 
Đột nhiên, một tiếng thét thê lương vang  từ bên ngoài. Ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ có thứ gì đó rơi xuống cực nhanh.  
 
Rầm!  
 
Mọi người lập  nhận ra  gì vừa xảy ra, ùa về phía cửa sổ.  
Quả nhiên,  sân là một cơ thể đang nằm, tứ chi vặn vẹo không bình thường, phần sau đầu đang từ từ rỉ máu…
 
8
 
Bạn   của tôi, Hạ Hạ, khi nhìn rõ người đó là  thì sắc mặt lập  trở nên vô  khó coi.
  
Cô ấy như phát điên, lao thẳng về phía trước: “Em ơi!”  
 
Thì ra, người nhảy lầu là em họ của Hạ Hạ. Cả người Hạ Hạ như chết lặng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em họ sao lại nghĩ quẩn chứ! Thành tích của con bé đứng trong top 5 khối, tính cách thì lạc quan, hòa đồng,  không bị bắt nạt gì  trường cả. Đang yên đang lành, sao lại như vậy được. Do  hại em ấy đúng không,  , cậu nói đi, có phải em ấy bị hại chết không!”  
 
Tôi nhìn xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng. Linh  của em họ Hạ Hạ không  . Nhưng nhìn  trường quanh đó, có vẻ không phải bị hại.  
 
Tôi tưởng  này  nhanh chóng kết thúc.  
 
Cuối tuần đến, tôi thấy Hạ Hạ dìu một người phụ nữ tiều tụy bước vào.  
 
Vừa nhìn thấy tôi, Hạ Hạ tròn xoe mắt, không dám tin: “ , cậu là người  dì hàng xóm khen là lợi hại, có thể đi  giới đấy à?”  
 
Hạ Hạ giới thiệu, người phụ nữ đó là dì ruột của cô ấy, đến để hỏi nguyên nhân cái chết của con gái. Nhưng ánh mắt tôi lại bị hút về phía bên cạnh người phụ nữ.  
 
 đó, một cô gái mặc đồng phục học sinh, khoé miệng nhếch , đang nhìn chằm chằm vào tôi.
  
 chân cô ấy, có mấy đứa bé sơ sinh đang bò. Hai chân của cô, bị dây rốn của bọn trẻ quấn chặt cứng ngắc.
 
9
 
Gương mặt dì của Hạ Hạ đầy đau đớn và tuyệt vọng.  
 
  bối rối hỏi tôi: “…   thật sự có thể nhìn thấy Lâm Lâm sao?”  
 
Chỉ cần  ấy mở miệng là tôi biết, điều  ấy khao khát nhất khi   là được gặp lại con gái.  
 
Tôi mím môi. Trong tình huống thế này, thông thường là để  nhập vào xác. Nhưng thể chất tôi đặc biệt, nếu bị nhập thì có thể chết thật.  
 
Tôi ôm một hình nhân giấy dáng vẻ dịu dàng ngồi bên . Dùng bát tự, tôi ép linh  Lâm Lâm nhập vào hình nhân đó.  
 
Khoảnh khắc hình nhân bắt đầu cử động. Hạ Hạ và dì cô ấy đều biến sắc.  
 
Tôi đưa  mỗi người một tấm bùa hộ dương, để tránh bị   ảnh hưởng.  
 
Rồi nói với họ: “Lâm Lâm đến rồi, có gì  hỏi thì hỏi đi.”  
 
Đôi mắt vô  của hình nhân, dán chặt vào dì của Hạ Hạ.  
 
Gương mặt dì cô không còn chút sợ hãi  nữa.  
 
 nắm chặt tay hình nhân: “Lâm Lâm, thật sự là con sao? Mẹ nhớ con lắm!”  
 
Hình nhân lắc lắc thân thể, nhưng rất cứng, gần như không thể cử động.  
 
Giọng nó nghẹn ngào: “Mẹ…”  
 
Dì ôm chầm lấy hình nhân, khóc không thành tiếng.  
 
Tôi  nhắc nhở: “Thời gian thông  có hạn, có gì cần hỏi thì hỏi nhanh.”  
 
Hạ Hạ liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi  hỏi Lâm Lâm: “Em mau nói đi! Có phải có người đẩy em từ sân thượng xuống không? Cảnh sát bảo kết quả khám nghiệm không có gì bất thường, chị không tin!”  
 
Hình nhân cứng đờ, từ từ buông mẹ ra. Im lặng một lúc, vừa xoa xoa đôi tay giấy đã rách nát.
  
Tôi nhìn hành động đó, trong đầu chỉ hiện ra một câu: Sao  ma   thích xoa tay kiểu ruồi thế nhỉ?
 
Lâm Lâm ngập ngừng một lúc lâu. Cuối  mới ấp úng nói: “ là… lúc đó em tự dưng nổi hứng  làm màu, đứng trên sân thượng dang hai tay ra,  cảm nhận cảm giác tự do bay lượn.  ngờ tụt đường huyết, chân mềm nhũn, mất kiểm soát rồi rơi xuống luôn.”  
 
Không  trong cửa tiệm bùa chú lập  trầm mặc.  
 
Dì Hạ Hạ đột nhiên vỗ vào hình nhân một cái: “Con nhóc chết tiệt này, đang yên đang lành  sân thượng làm gì! Sao con nỡ bỏ mẹ  đi! Con có biết mấy ngày nay mẹ đau lòng thế  không?!”  
 
Lâm Lâm né tránh rất cứng ngắc: “Mẹ… đừng giận. Con đâu nỡ rời mẹ.  kiểu chết oan thế này, biết đâu con sắp được chuyển kiếp để quay lại bên mẹ đó. Lúc đó  mẹ thấy con mèo con chó  cứ quấn quýt không rời, chắc chắn là con đấy! Mẹ đừng bỏ rơi con nha.”  
 
Mẹ cô lập  nói không cần,  Lâm Lâm đầu thai làm người. 
 
Nhưng Lâm Lâm lại không chịu: “Mẹ, con làm mèo chó  bên mẹ vài chục năm nữa, sau đó hai mẹ con   đầu thai, kiếp sau làm chị em, vui biết bao!”
 
10  
 
Lúc dì nhỏ của Hạ Hạ rời đi, gương mặt rạng rỡ như được tái sinh, trông xinh đẹp hơn rất nhiều.  
 
Trong lòng  rất mong con gái   quay trở lại lần nữa. 
 
Lâm Lâm nhìn theo bóng lưng mẹ khuất dần sau cánh cửa, trên mặt đầy vẻ không nỡ và đau buồn.  
 
Tôi nhìn cô ấy, thở dài một tiếng: “Vừa nãy cậu đã lừa mẹ , đúng không? Cậu là tự sát  chết phải không? Trên tay còn mang mạng người, đứa anh linh  chân cậu chính là bằng chứng. Với tình huống như cậu, không đủ tư cách để sớm được đầu thai đâu.”  
 
Lâm Lâm quay đầu lại, đau đớn gật đầu: “Ừ. Nhưng tớ không hối hận. Cậu biết không, đứa  chân tớ là  không? Là những em trai em gái  lẽ ra tớ  có. Chính tớ đã tự tay trộn thuốc phá thai  mẹ. Mẹ tớ vì  kiếm tiền để lo  tớ đi học, đi học thêm, đã phải làm nghề đó. Có thể cậu không biết, mẹ tớ thường gặp phải những khách hàng kinh tởm, trên người toàn vết thương. Có một lần, một gã khách đến nhà tìm mẹ, thấy chỉ có  tớ, định giở trò với tớ. Tớ giết hắn, phi tang xác, không để mẹ biết. Nhưng tớ  hiểu,  này sớm muộn  bị phát hiện. Tớ không  mẹ phải biết sự thật. Tớ phải xuống  tiếp tục chuộc tội. Cảm ơn cậu đã không vạch trần tớ trước mặt mẹ.”
 
Người  vẫn hay nói, số phận luôn trêu đùa những người bất hạnh.
  
Tôi cuối   hiểu vì sao  nội tôi sau mỗi lần dẫn người đi đường , lại trở nên im lặng đến thế.
 
11  
 
Sáng hôm sau, tôi đến trường. Vừa liếc mắt đã thấy trên không trung của trường tụ một luồng   kỳ lạ.  
 
Nhưng  không đến mức nghiêm trọng như sắp có người mất mạng.  
 
Nên tôi  không để tâm lắm. Vừa vào lớp, Hạ Hạ đã mắt sáng rỡ kéo tôi về chỗ ngồi.  
 
“ , không ngờ cậu làm nghề đó đấy, giỏi quá đi! Dì nhỏ tớ sau khi về nhà còn bắt đầu mua thức ăn chó với cát  mèo nữa kìa. Cậu có thể lén  tớ biết lúc  em họ tớ đầu thai không?”
 
Tôi chỉ trả lời: “ này không thể  được, duyên đến thì  đến thôi.”  
 
Hạ Hạ vẻ mặt như vừa khai ngộ: “Tớ hiểu rồi,  là điều cấm kỵ trong nghề, đúng không? Thiên cơ bất khả lộ!”  
 
Cô ấy còn định nói tiếp thì ánh mắt chợt liếc ra cửa.  
 
Cô ấy hít vào một hơi lạnh. Cả lớp như  nhìn thấy gì đó.
 
Có tiếng xì xào ngạc nhiên: “Trời ơi! Ngoài cửa có minh tinh  à?  thế kia? Sao trước giờ chưa từng thấy?”  
 
“Đẹp trai quá! Hít hà hít hà! Thư ký Lưu, mau, trong ba phút tra  tôi toàn bộ thông tin về anh ấy!”  
 
“Uyển Đình ơi Uyển Đình, trai đẹp thế kia chẳng lẽ là  tìm cậu à?”
 
Có người kéo tay hoa khôi lớp, Lý Uyển Đình.  
 
Lý Uyển Đình e thẹn nâng cằm  một chút, mặt đầy hy vọng nhìn ra cửa.
 
Lúc này, từ cửa vang  một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo: “Xin chào, bạn học, có thể giúp tôi gọi Vương  một chút được không?”
 
Tôi nghi hoặc quay đầu lại, vừa thấy rõ người đàn ông mặc vest chỉnh tề ngoài cửa…  
 
Hơi thở liền nghẹn lại.  
 
Là La Diêm!
 
Hắn là quỷ đấy.  
 
Giữa ban ngày ban mặt, sao lại dám quang minh chính đại xuất hiện thế này?  
 
Chẳng lẽ mấy người làm việc   phủ không quản lý gì sao?
 
Giữa ánh mắt sững sờ của Hạ Hạ và các bạn học, tôi  vàng bước ra cửa: “Sao anh lại  ? Theo tôi.”  
 
Tôi nắm lấy  tay dài và lạnh của anh , kéo đi. Không kịp để ý  tay anh  lạnh buốt như băng.
 
Khóe môi La Diêm khẽ mỉm cười, để mặc tôi dắt đi.  
 
 một góc khuất, tôi mới  vàng hỏi: “Anh xuất hiện như vậy  không bị phát hiện sao?”
 
La Diêm hơi cúi mắt, mỉm cười nhìn tôi lắc đầu.  
 
“Không đâu. Hôm nay là sinh nhật em, tôi  tặng em đèn hộ mệnh.” 
 
Anh  lấy ra một mặt dây chuyền hình thoi được buộc bằng dây đỏ, trong suốt như pha lê.  
 
Nhìn kỹ thì thấy bên trong có ngọn lửa đang  ỉ cháy.
 
La Diêm đích thân giúp tôi đeo , buộc chặt lại. Nghiêm túc dặn dò: “Nếu lõi đèn hộ mệnh tắt, em nhất định phải đứng yên tại chỗ chờ tôi  cứu.”  
 
Liên quan đến mạng sống, tôi lập  gật đầu, ghi nhớ kỹ càng. Sợ anh  cứ thế hiện thân, bị người   phủ phát hiện  bị phạt, tôi thúc giục anh mau trở về.