Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Không để bà biện minh, tôi nói thẳng:
“Muốn tôi ký bãi nại thì chuẩn bị sẵn hai mươi vạn.”
“Hai mươi vạn? Tiểu Mai, số đó quá nhiều rồi.”
“Chẳng lẽ bảo bối cháu trai của bà không đáng giá đó sao? Nếu vậy thì cứ để nó vào tù mấy năm…”
“Đáng! Đáng! Con bé chết tiệt này, định moi hết tiền của bà à!” Bà hậm hực chấp nhận.
Hai mươi vạn đó đúng bằng số tiền quảng cáo tôi nhận được trong thời gian ở quê, bà bảo phải đổi ra tiền mặt đưa cho bà.
Để bà giữ làm của hồi môn cho tôi khi lấy chồng.
Tôi biết rõ, số tiền này rồi cũng sẽ rơi vào tay Triệu Vĩ, nên nhân cơ hội này tôi lấy lại luôn.
Còn việc Triệu Vĩ có vào tù hay không, với bản tính côn đồ của hắn, sau này cơ hội không thiếu.
Nhưng trước mắt, đã là “cháu ngoan” mà bà nâng niu như vậy, tôi phải để bà nếm chút khổ.
Sau khi tôi ký bãi nại, Triệu Vĩ được thả ra.
Biết chuyện lần này bà nội đã mất hai mươi vạn, hắn tức tối chặn đầu xe tôi:
“Triệu Tiểu Mai, mày không biết xấu hổ à! Ngay cả tiền dưỡng già của bà cũng dám lấy! Tin tao…”
Tôi hạ cửa kính, đối diện với nắm đấm hắn giơ lên:
“Sao? Muốn vào tù nữa à?”
Bà nội chống gậy đi tới, vội vàng can:
“Tiểu Vĩ, bà biết con hiếu thảo, không muốn bà chịu thiệt.”
“Nhưng con không được làm bậy nữa! Bà chỉ có mình con là cháu trai cưng, con xảy ra chuyện, bà cũng sống không nổi.”
Triệu Vĩ vỗ vai bà:
“Bà yên tâm, con sẽ không làm gì chị ấy đâu.”
Hắn lạnh mặt nhìn tôi:
“Triệu Tiểu Mai, đã nhận hai mươi vạn của bà thì chị phải ở lại tiếp tục chăm bà.”
“Vì bà, tôi cho phép chị giữ tài khoản, nhưng tiền kiếm được phải chia cho tôi một nửa.”
Tôi thật sự bị sự tự tin vô lý của hắn chọc cười.
Bà nội cũng phụ họa:
“Tiểu Mai, Tiểu Vĩ đã rộng rãi như vậy, con cũng đừng chấp chuyện cũ nữa.”
“Con hay nó kiếm tiền, bà đều vui. Bà chỉ mong hai chị em hòa thuận.”
“Cha mẹ con không lo cho con nữa, nói cho cùng, con chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Vĩ thôi.”
“Nghe lời bà, chia tiền ra, sau này con có việc, Tiểu Vĩ mà không giúp, bà là người đầu tiên không đồng ý.”
Bà nói nghe thì hay, nhưng câu chữ đều là bênh Triệu Vĩ.
Bà không chỉ thiên vị, mà trong lòng vốn chẳng hề có tôi.
“Bà nội, tôi sẽ không ở lại nữa. Bà cứ yên tâm mà trông cậy vào cháu trai cưng của bà.”
Bà há miệng, chưa kịp nói gì, Triệu Vĩ đang lướt điện thoại đột nhiên nổi giận:
“C! Triệu Tiểu Mai, sao mày xóa hết video trong tài khoản? Cái gì mà ‘rút khỏi mạng’ trên trang chủ vậy?!”
“Không muốn dính dáng gì đến loại rác rưởi như cậu nữa. Tôi đã nộp đơn xóa tài khoản rồi.”
Tôi bấm nút đóng cửa kính, chặn tiếng chửi bới của hắn, đạp ga rời khỏi nơi tôi đã sống hơn mười năm, từng quyến luyến không rời.
Về thành phố, tôi trở lại căn nhà mình mua, nghỉ ngơi vài ngày, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhận việc ở công ty mới.
Vẫn là công việc bán hàng như trước, tôi thích cái cảm giác được chạy đôn chạy đáo trên đường.
Chốt được một hợp đồng lớn trị giá chục triệu, sếp mở tiệc ăn mừng cho tôi.
Nghe đồng nghiệp chúc tụng, tôi uống cạn từng ly rượu họ mời.
Về đến xe, tôi say đến mức ngủ quên lúc nào không hay.
Chị tài xế lái hộ gõ cửa kính, tôi mới tỉnh dậy.
Trên đường, chị ấy nhận được điện thoại từ nhà.
Để lái xe cho tiện, chị bật loa ngoài.
“Cháu lớn à, bà với ông gửi cho cháu mấy gói bánh sủi cảo nhân thịt chua và xúc xích hun khói cháu thích nhất đó, nhận được nhớ ăn ngay nhé!”
Giọng hơi pha chút tiếng vùng Đông Bắc, tôi vẫn thấy hơi lạ khi nghe người lớn gọi cháu gái là “cháu lớn”.
“Cháu phải ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya. Hết tiền thì bà với ông gửi cho, còn…”
“Rồi, rồi, đừng nói nữa, cháu đang lái xe đây!” — chị lái hộ cắt ngang lời quan tâm không ngừng của bà, rồi cúp máy.
Chị quay sang nhìn tôi, cười ái ngại:
“Xin lỗi nhé, làm chị tỉnh giấc à!”
Tôi mỉm cười lắc đầu, chợt nghĩ ra liền hỏi:
“Chị là cháu gái duy nhất trong nhà à?”
“Không đâu! Bà tôi có tổng cộng tám đứa cháu trai, tôi là cháu gái duy nhất, cũng là cô gái được cưng nhất trong họ.”