Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Lúc bố mẹ đang yếu đuối nhất, họ sẽ nghe theo lời tôi, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.
“Chuyện gì thế con?”
Thế là tôi thuyết phục họ từng chút một.
“Bố mẹ à, chỉ có làm thế này chúng ta mới có thể cho em gái một lời giải thích, để đứa trẻ có người nuôi. Dù có bị đưa lên báo, người ta cũng làm mờ mặt mà, không sợ mất mặt đâu. Chỉ cần giải quyết được vấn đề thì ai cũng vui vẻ cả, đúng không ạ?”
Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của tôi. Bố mẹ không ngần ngại gì, lập tức đồng ý để tôi sắp xếp.
Vì tôi được giao quyền sắp xếp nên khi nhìn đứa trẻ trong tay mình, tôi lập tức nảy ra một ý.
Đêm hôm đó, tôi mang đứa trẻ ra để ở công viên. Thời tiết hiện giờ không lạnh, để ngoài trời cũng không sợ rét.
Đặt đứa bé xuống, tôi cố ý để lại chút dấu vết liên quan đến em gái rồi núp vào một góc quan sát.
Quả nhiên đến rạng sáng, một công nhân vệ sinh nhìn thấy đứa trẻ bên ngoài, liền hô lớn: “Có trẻ em, ai đó bỏ lại đứa trẻ, mau báo cảnh sát đi.”
Chuyện như vậy chắc chắn sẽ được báo cảnh sát. Tôi đã tính trước điều này.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đến. Họ kiểm tra đứa bé, lục tìm trên người nó rồi thấy số điện thoại của em gái.
Không nằm ngoài dự đoán, họ gọi vào số của em gái, thậm chí còn định vị được vị trí. Em gái không còn chỗ trốn.
Tôi đi cùng cảnh sát và bố mẹ đến xem sự việc.
Trong bệnh viện, vài cảnh sát ôm đứa bé đứng quanh em gái, bao vây cô không cho thoát.
Em gái tôi nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền lớn tiếng quát bố mẹ: “Bố mẹ làm gì mà vứt con trai của con đi hả?”
“Bố mẹ quá đáng lắm! Con còn bé thế này mà không nuôi được thì giao lại cho con, sao lại đi vứt con của con?”
Em ấy đổ lỗi hoàn toàn cho bố mẹ tôi. Sắc mặt bố mẹ lập tức tối sầm.
“Con à, đứa bé không phải chúng ta vứt. Chính con không muốn nó.”
“Chúng ta đã chăm sóc đứa bé cẩn thận như vậy, sao lại vứt bỏ nó được.”
Bố mẹ không nhận tội, còn em gái thì đòi xem camera giám sát.
Camera giám sát ghi lại cảnh tôi để đứa bé ở công viên, nhưng tôi mặc quần áo của em gái. Ngoại hình của tôi và em cũng khá giống, thêm vào việc tôi đội mũ, đeo khẩu trang cố tình che giấu khiến người ta rất dễ nhầm lẫn tôi với em gái.
Em gái run rẩy nói: “Không phải con, đây không phải con. Tối qua con ở bệnh viện mà…”
Nhưng liệu tối qua em ấy có thực sự ở bệnh viện?
Tối qua không hề, tôi đã bàn bạc trước với bố mẹ. Tối qua, em gái đang đi ăn ngoài.
Khi bị bố mẹ đưa đi, bác sĩ và y tá đều có thể chứng minh rằng em không ở bệnh viện vào thời điểm đó nên em trở thành nghi phạm số một trong vụ vứt trẻ.
Để tránh bị lộ, tôi lập tức chuyển hướng câu chuyện.
“Em gái, chính trong bệnh viện, trước mặt cảnh sát và bố mẹ, chúng ta nói rõ mọi chuyện. Em tại sao lại vứt bỏ con của mình?”
“Nhà chúng ta nghèo, không đủ điều kiện nuôi con. Nhưng em có thể đưa con cho người khác nhận nuôi mà, sao lại làm chuyện không đúng đắn như thế?”
“Dù sao cha của đứa trẻ vẫn còn, phải không? Em không nuôi nổi thì tìm cha của đứa trẻ, để cha nó chịu trách nhiệm. Làm gì có chuyện trẻ con để một mình mẹ nuôi?”
Tôi bắt đầu hướng câu chuyện sang việc tìm cha ruột của đứa trẻ.
Nhiều người sẽ giúp đỡ, một mình tôi chắc chắn không thể làm hết.
Việc tìm cha của đứa trẻ từ hàng chục người đàn ông quả thật rất khó khăn, chi phí xét nghiệm DNA cũng không rẻ.
Nhưng cảnh sát có thể giúp.
Đây là kế hoạch mà tôi đã bàn trước với bố mẹ. Tìm cha cho đứa trẻ, giúp em gái lấy người đó làm chồng.
Chỉ có như vậy mọi người mới được hạnh phúc. Nếu không, ai nấy cũng đều khổ sở.
Em gái lập tức hét lên: “Không! Không! Em không biết cha của đứa trẻ là ai!”
Những lời này khiến mọi người trong phòng bệnh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía em gái, gương mặt ai nấy đều sửng sốt.
7
May mắn là cảnh sát không lạ gì những tình huống như thế. Họ chỉ hít một hơi sâu rồi lập tức lấy điện thoại của em gái ra.
Em gái vội vàng với tay muốn giật lại chiếc điện thoại.
“Thưa cô, cô bỏ rơi con là hành vi vi phạm pháp luật. Là cảnh sát, chúng tôi có trách nhiệm điều tra rõ ngọn ngành. Nếu cô cản trở việc thực thi nhiệm vụ, cô sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.”
Đúng vậy, một người phụ nữ vứt con thì có tư cách gì mà gào thét?
Cảnh sát mở điện thoại của em gái ra xem hồi lâu: “Cô ấy đã xóa nhiều thông tin.”
“Tuy nhiên, chúng tôi có thể khôi phục dữ liệu. Mọi thứ đều có thể lấy lại được.”
Hiện tại, công nghệ mạng phát triển như vậy, bất kể bao năm qua em gái có qua lại với bao nhiêu người cũng có thể dựa vào độ tuổi của đứa trẻ mà xác định được nhóm đàn ông đó.
Đứa trẻ mới hơn một tháng tuổi. Nếu tính thời gian mang thai là mười tháng, thì chỉ cần tìm những người có quan hệ với em gái từ khoảng một năm trước là được.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của em gái, chắc hẳn em ấy cũng cảm thấy mất mặt lắm.
Tôi vỗ nhẹ vai em gái: “Không phải em luôn tự hào là nữ chính mạnh mẽ, không cần cha mà vẫn sinh con sao? Không phải nói rằng có thể có ‘tam cung lục viện’ sao? Sao bây giờ lại thấy xấu hổ rồi?”
Em gái bất ngờ né người, hất tay tôi ra.
“Đừng quản tôi! Chị là chị ruột của tôi, vậy mà chị làm tôi mất mặt. Tôi ước gì có thể giết chết chị ngay bây giờ!”
Em ấy nhìn tôi với ánh mắt đỏ rực, chính ánh mắt mà tôi đã từng thấy khi cô dùng ghế đập tôi ở kiếp trước.
Lúc đó, tôi chỉ hỏi cha đứa trẻ là ai.
Nhưng em ấy đã nổi điên.
Lần này em ấy vẫn điên cuồng như vậy, chỉ là bây giờ có cảnh sát ở bên, em ấy không làm gì được.
Thấy sự đắc ý trong mắt tôi, em ấy điên cuồng hét lên: “Tôi sẽ giết chết chị, chị không đáng được sống yên ổn. Chính chị đã phá hủy kế hoạch của tôi. Sao chị lại độc ác như vậy?”
Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của em ấy khiến tôi nhận ra rằng cha đứa trẻ chắc chắn không phải người đơn giản.
Nhưng tất cả những hành động của em ấy đều vô ích.
Đứa trẻ cần có người nuôi, dữ liệu trong điện thoại của em ấy đã được khôi phục. Việc tìm ra những người có quan hệ với em ấy vào thời điểm đó chỉ còn là vấn đề thời gian.
“…Ơ, mười người sao?”