Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảnh sát nhìn điện thoại rồi nhìn em gái tôi.
Bố mẹ tôi cúi đầu xấu hổ, trông như người vừa làm chuyện sai trái.
Tôi vội nói: “Thế thì cứ tìm cả mười người này, xem ai là cha đứa trẻ. Để người đó chịu trách nhiệm. Chứ nhà tôi không nuôi nổi đâu. Bố mẹ tôi không có thu nhập, em gái tôi cũng không có thu nhập.”
Giờ đây, tôi không còn sợ mất mặt nữa. So với việc mất mặt, tôi sợ mất mạng hơn.
Hành động của cảnh sát rất nhanh chóng. Chưa đầy ba ngày sau, họ đã thu thập được thông tin của mười người đó.
Sau đó, tiến hành xét nghiệm ADN từng người một, so sánh với ADN của đứa trẻ.
Và nhanh chóng loại trừ được năm người.
“Còn lại năm người nữa, chắc chắn là một trong số họ.” Tôi tự tin nói, lòng không khỏi thấy phấn khích.
Tìm cha cho đứa trẻ là việc phải làm. Tất cả đều hồi hộp, tôi cũng vậy.
Kiếp trước không tìm ra cha đứa trẻ. Kiếp này nhất định phải vạch trần ra.
Em gái điên cuồng muốn ngăn chặn tất cả nhưng đã quá muộn.
Khi kiểm tra đến Đặng Tuấn Sinh, em gái tôi bất ngờ ngất xỉu. Trước khi ngất, em ấy hét lên: “Không!”
Vậy thì chắc chắn là Đặng Tuấn Sinh rồi.
Người đàn ông này trông có vẻ bình thường. Sao em gái tôi lại sợ chúng tôi tìm ra đến thế?
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, cảnh sát thản nhiên nói: “Đặng Tuấn Sinh đã ly hôn, có ba đứa con trai, còn cha mẹ già yếu.”
Câu nói của cảnh sát tuy ngắn gọn nhưng đã chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Con trai nhiều, cha mẹ già yếu, lại đã ly hôn.
Nghe thôi cũng thấy rằng người đàn ông này không phải sự lựa chọn lý tưởng.
Nghèo, gánh nặng lớn, có thể còn mang tính cách không tốt.
Vậy nên em gái tôi mới phản ứng dữ dội như vậy.
Tuy nhiên, điều đó không liên quan đến tôi. Đây là hậu quả mà em ấy tự tạo ra, cần phải tự mình gánh chịu.
“Em gái, cha đứa trẻ là Đặng Tuấn Sinh. Chúng tôi sẽ sớm đưa kết quả xét nghiệm cho anh ta để anh ta đảm nhận trách nhiệm của một người cha.”
8
“Cả em nữa,” tôi lạnh lùng nói: “Đã sinh con rồi thì phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Thế này đi, em cứ cưới Đặng Tuấn Sinh đi. Dù sao bây giờ cũng đã tìm được cha đứa bé. Bốn đứa con cùng một nhà, không ai trốn tránh trách nhiệm được.”
Không biết giữ gìn để mang thai ngoài ý muốn, giờ lại còn cứng miệng.
Những gì em tôi phải chịu sau này đều là kết quả của chính em. Dù không chịu nổi cũng phải gánh lấy.
Em gái tôi tức tối hét lên, tiếng gào nghe thật thê lương và bất mãn.
“Đặng Tuấn Sinh quá nghèo, sinh con xong em mới biết. Anh ta đã ly hôn, còn có cả một gia đình lớn phải nuôi. Nếu em đi theo anh ta thì cả đời em coi như tiêu.”
“Con người không nghĩ cho mình thì trời đất tru diệt. Em chỉ nghĩ cho bản thân thôi, chẳng lẽ em sai ở đâu?”
“Chị gái, đừng đứng đó nói chuyện dễ dàng. Các người như chị thật đáng ghét. Em phát ngán lên vì các người rồi!”
Những lời này từ miệng em gái tôi nói ra chẳng hề bất ngờ.
Bất ngờ là, em chẳng bao giờ nhận ra mình đã sai.
“Em đúng là kẻ không biết lượng sức. Chẳng biết làm cách nào mà đậu được đại học. Em nghĩ cho mình nhưng tại sao lại kéo người khác vào rắc rối?”
“Bố mẹ hiền lành, thương yêu em như vậy, có chút gì tốt cũng nhường cho em. Nhưng em lại xem họ như nguồn gốc mọi tội lỗi của gia đình. Em thậm chí còn muốn kéo họ xuống địa ngục cùng em. Em đúng là đáng ghê tởm.”
“Em ghê tởm như vậy mà còn mong con em sau này hiếu thuận em sao? Đừng đùa nữa.”
Bây giờ em đang nằm viện, sức khỏe yếu ớt, không còn hung hăng như trước.
May mắn là bố mẹ tôi đã thông suốt, sau những chuyện đau lòng, họ thực sự cắt đứt quan hệ với em gái tôi.
Khi tôi đề nghị em kết hôn với Đặng Tuấn Sinh, bố mẹ tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Cuối cùng, họ chỉ than thở với tôi: “Không quan tâm nữa. Con tự sắp xếp đi. Chúng ta già rồi, chẳng còn làm gì được. Sau này chỉ mong sống nốt những ngày bình yên thôi.”
Bố mẹ tôi quay trở về quê nhà, và trước khi về, trông họ như già thêm cả chục tuổi.
Họ từng hết lòng yêu thương đứa con gái út nhưng cuối cùng lại bị tổn thương nhiều nhất. Đó cũng là quả báo.
Tôi không còn cảm xúc gì nhiều. Tâm trạng tôi đã chết ở kiếp trước rồi.
Kiếp này, tôi sẽ phụng dưỡng bố mẹ, nhưng chỉ về mặt tiền bạc, còn tình cảm thì tôi không bận tâm nữa.
Lúc này tôi ôm đứa bé theo cảnh sát tìm đến Đặng Tuấn Sinh.
Đặng Tuấn Sinh nhìn đứa bé, sửng sốt: “Tôi có con sao?”
Tôi nhắc nhở: “Anh không chỉ có con, mà còn có mẹ của đứa bé. Từ nay cả hai người có trách nhiệm nuôi đứa bé. Nếu đứa bé bị bỏ rơi hoặc bị ngược đãi, chỉ cần có điều gì không hay xảy ra thì cả hai đều phải chịu trách nhiệm.”
Tôi đặt đứa bé vào tay Đặng Tuấn Sinh.
Anh ta nhìn đứa bé đầy ngạc nhiên chứ chẳng hề vui mừng.
Cũng phải thôi, nhà anh ta đông con, sao mà có đủ tình yêu thương cho tất cả?
Nhưng tôi không nghĩ mình ác độc.
Lòng tốt của tôi đã chết ở kiếp trước. Kiếp này, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Đứa trẻ có thể sẽ sống không tốt nhưng chỉ cần nó còn sống là được. Tôi không thể lo nhiều hơn nữa.
Đặng Tuấn Sinh ngẩn người một lúc lâu rồi miễn cưỡng chấp nhận: “Đúng rồi, tôi còn có vợ. Vợ tôi đâu?”
Tôi chỉ cho anh ta biết em gái tôi đang ở đâu, sau đó quay sang cảnh sát, khẩn cầu: “Xin hãy theo dõi họ sát sao. Tôi nghi ngờ sau này họ sẽ đối xử không tốt với đứa bé.”
Cảnh sát trấn an tôi: “Chúng tôi đã liên lạc với tổ chức từ thiện xã hội. Họ sẽ thường xuyên quan tâm, đứa bé sẽ không gặp vấn đề gì.”
Còn về chuyện người lớn, hãy để họ tự giải quyết.
Ai cũng chẳng muốn rước thêm ân oán vào người, nhất là những rắc rối như thế này.
Đặng Tuấn Sinh thấy mình “được ban” một người vợ thì tất nhiên rất vui.
Anh ta đang thiếu một người chăm sóc cả gia đình lớn của mình, và em gái tôi là ứng viên tốt nhất.
Anh ta đưa em gái tôi từ bệnh viện về nhà, dùng đứa trẻ để ép em ấy kết hôn.
Ngày nay, kết hôn không phải chuyện khó khăn.
Không lâu sau, em gái tôi đã có tên trong sổ hộ khẩu của Đặng Tuấn Sinh.
Nhưng Đặng Tuấn Sinh quả nhiên không phải người hiền lành.
Anh ta ngày nào cũng bắt em gái tôi làm việc kiếm tiền, nuôi gia đình, chăm con cái, việc gì cũng phải làm.
Kiếm tiền ít thì bị đánh, làm việc nhà không tốt cũng bị mắng.
Nuôi con không ổn cũng bị chửi.
Cuộc sống như vậy khiến em gái tôi sụp đổ. em ấy cầu cứu bố mẹ, thừa nhận lỗi lầm.
Lần này, thái độ thừa nhận lỗi lầm của em ấy rất chân thành, rất đau khổ, không hề giả tạo.
“Bố mẹ, cứu con với. Con không sống nổi nữa.”
Nhưng mẹ tôi chỉ thản nhiên đáp: “Hãy sống tốt. Nhà này không có tiền, không có khả năng, không xứng với con. Cuộc sống của con bây giờ là hạnh phúc rồi.”
Bố mẹ tôi vẫn rất kiên quyết.
Sau khi không còn ai để cầu cứu, em gái tôi cũng không thể chạy trốn.
Bởi vì đã có giấy kết hôn, cho dù chạy đến chân trời góc bể, Đặng Tuấn Sinh vẫn sẽ tìm được em ấy.
Còn về đứa bé, em ấy cũng không dám bỏ mặc.
Dù chẳng mấy thương yêu nhưng em ấy vẫn phải chăm sóc đứa trẻ, vì cuộc đời em bây giờ đã hoàn toàn nằm trong tay một người đàn ông độc đoán và bất tài.
(Hoàn toàn văn)