Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án
Mẹ tôi lúc nào tự hào rằng mình là người biết lo toan, giỏi vun vén nhất nhà.
Bà ở nhà nội trợ mười năm, tiêu tới năm trăm mà đã nuôi lớn được tôi với chị.
truyền lại bí quyết tiết kiệm, mẹ đã dạy tôi từng chút một, coi đó như bí quyết gia truyền.
này, chị tôi vì mười lăm mà nhảy lầu.
Vậy mà ở tiệm bán vòng hoa, mẹ còn đứng cả từng , miệng nói:
“Không tôi keo kiệt đâu, nhưng mà không được đốt nhiều quá. Đốt nhiều, dưới con bé lại tiêu xài hoang phí thì khổ.”
…
Chương 1
Chị tôi còn thiếu một tháng nữa mới đủ mười tám tuổi.
Mẹ bảo: tuổi này c.h.ế.t tính là c.h.ế.t yểu, nên khỏi mời thầy phong thủy, khỏi ma chay đàng hoàng.
Bà ngồi xe buýt miễn phí tới vùng ngoại ô, xe.
Ngay bên bờ ruộng cạnh con mương, bà đào một cái hố.
Rồi chôn .
Vừa lấp đất, bà vừa quát tôi:
“Đừng đứng ngẩn đó! Qua kia nhổ cho mẹ hai cải, tối nay cho thêm món.”
Hoàng hôn đổ , ánh nắng lấp lánh trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mẹ.
Bà một sự bình thản kỳ lạ…
Giống như những người thuộc thế hệ bà ngoại tôi hoặc còn xa nữa, là cái kiểu đến cuối năm là tất bật đem con ch.ó nuôi suốt một năm g.i.ế.c thịt.
Tôi đưa hai cải cho mẹ.
Bà cau mày:
“Đầu óc mà chậm chạp! Bảo nhổ hai là mày nhổ đúng hai hả? Hũ dưa chua bỏ không hai tháng rồi, không tính đầy à? Sáng mai món nguội mày không biết nghĩ hả? Nhờ vả mày được cái !”
Sợ người ta thấy, tôi nhét hết đống cải cồng kềnh vào trong áo.
Trông tôi béo thêm hẳn một vòng.
tôi đi bắt xe buýt quay .
Mẹ đang cãi nhau với tài xế, nói bà đúng sáu mươi tuổi rồi, quẹt thẻ đi miễn phí thì sai.
Tài xế c.h.ử.i om sòm, cho đến khi thấy tôi đứng , mắt đỏ hoe sắp khóc.
Ông ta mới quát:
“Rồi rồi, lên đi! Chuyến cuối rồi đó! chục cây số mà tiếc!”
Mẹ đắc ý ngồi ghế, còn lấy tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:
“ được ? Vậy là một chuyến đi tiết kiệm được bốn , bằng ăn hai ngày đó.”
Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Qua bụi cỏ thấp những bụi cây um tùm, bóng dáng chị tôi nằm cô độc ở đó, rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Mẹ quay đầu nhìn.
“May mà hôm đó mẹ nấu ít cơm .” – bà nói – “Không thì hỏng hết, phí của.”
Nhà tôi không gọi là hư được.
Bàn ghế hai chục năm, ga giường hai chục năm.
Nồi niêu xoong chảo. Đũa mốc được trụng nước sôi đếm không nổi bao nhiêu lần.
Chao tới mức mọt bò .
Áo lỗ mỏng như màn chống muỗi.
Chỉ cần mục thành tro, thì vẫn được coi là tốt.
Mà đã gọi là tốt thì sẽ không bỏ, sẽ cứ dùng mãi.
Mẹ tôi luôn tự hào tài khéo tay giỏi tằn tiện của mình. Hồi tôi còn ở thị trấn, tiếng tăm của mẹ đã lan khắp nơi.
này chuyển lên huyện, tiếng tăm ấy lại theo mẹ truyền vào cả trường của chị tôi tôi.
Chị tôi lớn tôi tuổi nên nổi tiếng sớm .
Chị bao giờ tham gia bất cứ hoạt động nào nộp .
phục của chị là xin từ thùng đồ thất lạc của trường
Nhưng vì chị ít nói, hành ổn, nên ai ý nhiều.
Tết năm lớp 10, khi quê thăm họ hàng, chị lén giữ lại 50 trong bao lì xì.
Mẹ không nói ngay.
Nhưng đợi tới hôm khai giảng.
Bà đến thẳng trường.
Đứng ngay cửa lớp, chặn lối của chị, đòi .
Chị bảo đã tiêu rồi.
Mẹ nói: được, vậy tiêu vào đâu?
Chị không nói nổi vì một phần dùng cho tôi, phần còn lại chị mua đồ.
Mẹ liền bật cười lạnh:
“Không nói được? mẹ nói thay nhé? mua mấy cái màu mè đó không? Mười hai cái! Một cái năm ! Hôm trước thấy mày đứng nhìn, mày tưởng mẹ không biết? Mẹ còn hỏi cả bà bán hàng bả nói đúng là mày mua!”
Chị van xin mẹ đừng nói nữa.
Mẹ càng nói lớn:
“ mà không nhận à? hành thì không lo ! Nhỏ xíu mà đầu đầy mấy cái thứ màu mè! bên trong ai thấy? Mua mắc như vậy ! Còn mua tận hai cái!”
Chị bật khóc:
“Con mười sáu tuổi rồi! Con muốn mua một cái mới thì sao! Thì sao chứ!”
“Thì sao? Mày còn hỏi thì sao à? Mẹ mày cái này gần mười tám năm, là sửa từ mày đó! Mẹ mày còn đổi, mày đã đòi hưởng thụ rồi!”
Bà c.h.ử.i mắng mãi đến khi lấy hết sinh hoạt còn lại của chị, mới bỏ .
Tối đó chị rất muộn.
Vừa bước vào nhà, mẹ đã chờ sẵn.
Chị còn quỳ thì gậy đã đ.á.n.h tới.
Tôi chạy đến, nâng cái mới chị mua cho tôi lên, khóc lóc van mẹ dừng lại.
Cây gậy quật thẳng vào mặt tôi.
Chị cúi đầu.
“ này con không nữa. Con sai rồi… thật sự sai rồi.”
Mẹ hài lòng ném cây gậy .
“Lần nữa thì mày không con tao.”
Bà ngả người ghế, rồi nhìn tôi:
“Mày lại đây, nhị muội, nói xem mẹ sai chỗ nào? Mẹ cực khổ vì mày, ăn tiêu, mày ngoài kia vất vả kiếm , mà mẹ xài nào đâu? Giá trị của mẹ bố mày là như nhau!”
“Mấy này mẹ góp lại, này đều cho mày sao? Tụi mày biết kiếm khó thế nào, hiểu lòng mẹ mà.”
này, vì mười lăm mà đã nói dối mẹ chị đã nhảy lầu.
Mười lăm đó… là cho tôi.
Sinh nhật tôi, điều ước duy nhất là được ăn KFC một lần.
Chị nói chị đã hỏi rồi, một suất combo giá 14.9.
Hai đứa chia nhau ăn là đủ.
Chị gom từng từ mua thịt, mua gạo, rồi tính toán từng chút, so giá từng chỗ, chỉ tiết kiệm được một .