Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Mạnh Khê Dao — mối đầu khắc cốt ghi tâm của Trần Cảnh Xuyên, yêu khiến anh ta day dứt mãi không quên, yêu mà thể có được.

Năm ấy, vì xuất thân quá thường, không xứng với hào môn như nhà họ Trần, cô ta bị chính mẹ Trần Cảnh Xuyên nhúng tay ngăn cản. Một khoản tiền được đưa ra, và cô ta bị “sắp xếp” sang nước ngoài du học.

Năm năm trôi qua, Mạnh Khê Dao đã lột xác thành một hoạ sĩ trẻ có danh tiếng tại châu Âu, khoác lên người lớp vỏ hào nhoáng mang tên “nữ nghệ sĩ tài hoa”.

Ngay vừa đặt chân về nước, truyền thông thi nhau đưa tin rầm rộ, tiêu đề giật gân đầy ám :

“Thanh mai trúc mã tái ngộ năm năm — tài tử giai nhân liệu có nối lại tiền duyên?”

Ảnh minh họa lại chính là khoảnh khắc Trần Cảnh Xuyên đích thân ra sân bay đón cô ta.

Trên gương mặt lùng của anh ta, thế mà lại nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

Chói mắt đến mức khiến người ta muốn nôn.

Còn tôi — Trần phu nhân chính danh đường hoàng — trong loạt tin , thậm chí không được nhắc lấy một chữ.

Tôi biết, màn kịch hay đã mở màn.

Lần đầu chính chạm mặt giữa tôi và Mạnh Khê Dao là tại dạ từ thiện thường niên của thượng lưu Hải Thành.

Cô ta khoác trên mình bộ váy haute couture hạn, do chính Trần Cảnh Xuyên đặt từ Paris chuyển về, gương mặt trang điểm tinh xảo, thanh nhã. Cô ta khoác tay Trần Cảnh Xuyên, tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ y như bà thực thụ, thản nhiên hứng chịu vô số ánh nhìn ngưỡng mộ cùng lời tán dương.

Còn tôi, Trần phu nhân “chính ”, dù cũng khoác trên người trang sức lấp lánh được lấy từ két sắt nhà họ Trần, cùng giống như một phông nền thừa thãi và gượng gạo.

Giữa buổi , Mạnh Khê Dao tay cầm ly rượu vang đỏ, bước đi uyển chuyển, thong thả tiến đến mặt tôi.

Trên gương mặt kiều diễm là nụ cười vừa đủ ngạc nhiên, lại thoáng nét thân mật:

“Ôi, đây chắc chắn là rồi nhỉ? ở nước ngoài, anh Cảnh Xuyên thường nhắc đến lắm ! Anh ấy nói dịu dàng, giỏi giang, chăm lo gia đình đâu ra đấy, thật đúng là một người vợ mẫu mực!”

Giọng cô ta ngọt như mật, từng chữ đều như rắc đường, nhưng trong ẩn ý lại là tuyên bố quyền công khai.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, cổ tay cô ta “lỡ” lệch đi — hơn nửa ly Burgundy sóng sánh đỏ thẫm hất thẳng lên chiếc váy đuôi cá màu ngà tôi vừa khoác lên chưa được bao lâu, để lại vết đỏ loang lổ, nổi bật đến gai mắt.

“Á! Xin lỗi ! Trời ơi, em vụng về quá! Thật xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm!”

Cô ta vội vàng kêu lên, dáng vẻ hốt hoảng, nhưng trong đáy mắt lại loé lên tia đắc ý, khiêu khích không che giấu.

Những vị khách xung quanh đồng loạt ngoái nhìn, không khí lập sục sôi mùi hóng hớt, lời xì xào rì rầm vang khắp nơi.

“Ôi, bạn gái cũ – vợ tại cùng đứng chung một chỗ, không khéo lại có trò hay.”

“Nghe nói cưới, Trần tổng với cô Mạnh này từng yêu nhau thắm thiết lắm.”

“Xem ra vị Trần phu nhân chính , ngày tháng này e rằng dễ sống đâu…”

Tôi hít sâu một hơi, từ khay phục vụ bên cạnh thản nhiên lấy một chiếc khăn ăn trắng tinh, chậm rãi chấm lau vết rượu loang lổ trên váy. Từng động tác thản, tao nhã, không hề để lộ lấy một lúng túng.

Ngẩng đầu, tôi khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng hàm chứa dao găm:

“Không sao đâu, cô Mạnh à. Làm Trần phu nhân lâu như vậy, tôi cũng quen rồi. Thỉnh thoảng luôn có vài người ‘vô ’ hắt nước bẩn lên, coi như thủ đoạn gây chú ý. Lâu dần… cũng thành quen.”

Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Mạnh Khê Dao bỗng chốc đông cứng.

Sắc máu tinh xảo chậm rãi rút sạch, ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Có lẽ cô ta không ngờ, người phụ nữ trong mắt thiên hạ dịu hiền, dễ bảo như tôi, lại dám đối đáp thẳng thừng không nhân nhượng.

Không khí quanh thoáng ngưng đọng, những ánh mắt hóng hớt lập đổ dồn.

Đúng lúc ấy, Trần Cảnh Xuyên xuất . Anh ta nhíu mày, nét mặt rõ ràng không hài lòng, bước đến đứng chắn Mạnh Khê Dao như một phản xạ bảo vệ. Giọng anh ta mang theo thiên vị lộ liễu cùng cảnh cáo ngầm:

“Thanh Ngôn, sức khỏe Khê Dao không tốt, vừa rồi cũng lỡ tay thôi, không phải cố ý. Em sao cứ phải châm chọc, gay gắt thế?”

Tôi nhìn dáng vẻ che chở của anh ta, thấy trong lòng buốt, môi khẽ nhếch thành nụ cười nhạt. Đúng là người chồng lý tưởng của tôi đấy.

“Ồ, vậy sao?” Tôi nhướng mày, cười dịu mà sắc: “Nếu Trần tổng thương xót cô Mạnh đến thế, sao không đưa cô ấy đi thay một bộ đồ sạch sẽ, nhân tiện kiểm tra xem có chỗ nào ‘vô ’ bị thương không… Kẻo lại có lời ong tiếng ve nói nhà họ Trần tiếp khách sơ suất, làm thất lễ với ‘quý nhân’ như cô Mạnh.”

Sắc mặt Trần Cảnh Xuyên lập sầm xuống, tối như đáy nồi.

Ánh mắt anh ta dừng trên tôi thật lâu, rồi xoay người đưa Mạnh Khê Dao — mặt mày đã tái nhợt — rời đi.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào nhỏ, ánh nhìn của quan khách càng lúc càng thêm ẩn ý.

Tôi thong thả chỉnh lại vạt váy, giữ nụ cười điềm tĩnh, như thể cơn sóng gió vừa rồi chưa từng liên quan đến mình.

Được lắm, Trần Cảnh Xuyên. Được lắm, Mạnh Khê Dao. Hai người cứ tiếp tục thâm ý trọng, đóng vai loan phượng hài hòa. Tôi chờ xem, xem các người sẽ diễn được vở kịch “cảm động trời đất” đến mức nào.

Nhưng bữa sinh nhật năm tuổi của Mục Dương, cùng lại biến thành sân khấu riêng của Mạnh Khê Dao.

Cô ta đường hoàng xuất với danh nghĩa “bạn thân nhiều năm của Cảnh Xuyên” và “mẹ nuôi của đứa trẻ”, ăn vận lộng lẫy đến mức còn nổi bật hơn cả tôi — người thực .

Suốt bữa , cô ta thoăn thoắt di chuyển giữa các bàn, khéo léo cười nói, giúp Trần Cảnh Xuyên từ chối không ít lời mời rượu, dáng vẻ tựa hồ nữ nhân.

Món quà cô ta chuẩn bị cho Mục Dương là chiếc xe đua điều khiển từ xa phiên bản hạn, giá trị xa xỉ đến giật mình.

Thằng bé vui mừng đến mắt, cả buổi cứ quấn lấy cô ta, ríu rít khen ngợi:

“Cô Khê Dao đẹp quá!”

“Cô Khê Dao là tuyệt nhất!”

Chiếc khăn len tôi tự tay đan cho con, cùng quyển album ghi lại từng khoảnh khắc khôn — những đêm tôi trắng cặm cụi sắp xếp — cùng lại bị Mục Dương tiện tay ném sang một góc, ai buồn liếc mắt.

ngọn nến sinh nhật bập bùng lên, Mạnh Khê Dao đã kịp đứng kề bên thằng bé, thậm chí còn nhanh hơn tôi một bước, khom lưng dịu dàng giúp con đội chiếc mũ sinh nhật.

Cô ta nở nụ cười ngọt đến rợn người, giọng điệu mềm mại như rót mật:

“Mục Dương ngoan, này gọi cô là mẹ Khê Dao nhé? Mẹ Khê Dao cũng sẽ thương con như mẹ ruột vậy.”

Đứa trẻ còn quá nhỏ để phân biệt được những ẩn ý độc địa trong thế của người .

Mục Dương tròn xoe mắt, vô tư gật đầu, giọng ngây thơ vang lên non nớt:

“Dạ được ạ! Mẹ Khê Dao!”

Trần Cảnh Xuyên đứng ngay , mắt không rời “bức tranh gia đình” giả tạo mặt.

Ánh nhìn anh ta chan chứa dịu dàng, khoé môi vẽ ra nụ cười chiều chuộng — thứ dịu dàng mà sáu năm làm vợ, tôi chưa bao giờ chạm tới.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi thoáng như tro tàn, nhưng lý trí lại tỏ hơn bao giờ hết.

Tôi đã nhìn thấu:

Cuộc hôn nhân đã chông chênh, đến đây coi như đặt dấu chấm hết.

Tham vọng của Mạnh Khê Dao — quá rõ ràng.

Thái độ của Trần Cảnh Xuyên — cần thêm lời.

Điều duy nhất tôi còn thiếu, chính là thời cơ lý tưởng: một cái cớ đủ mạnh để tôi rút khỏi vũng lầy này trong thế động, mang theo lợi ích nhất.

Và “thời khắc bùng nổ” ấy… rất nhanh thôi, sẽ đến.

3.

Ngòi nổ thực — đến bất ngờ như một nhát dao từ lưng, nhưng lại giống như số phận đã sắp sẵn từ lâu.

ấy, để cứu lấy nhà máy dệt tơ lụa đang bên bờ phá sản — niềm kiêu hãnh cùng của mẹ tôi bị Chấn Đình nuốt sạch — tôi đã trắng nhiều đêm liền. Tôi phải kéo nó ra khỏi vũng lầy.

Dựa vào nhạy bén trong phân tích thị trường và một ý chí kiên cường, cùng tôi cũng giành được một đơn hàng gia công quy mô từ một thương hiệu xa xỉ quốc tế. Nhà máy thoát chết trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Ký xong hợp đồng, tôi lập bay về nước. Lịch trình gấp gáp, chuyến bay lại bị hoãn hàng giờ. Đến về đến Hải Thành, trời đã khuya, lại đúng lúc mưa như trút nước. Toàn thân ướt sũng, mệt mỏi đến rã rời, tôi lôi theo chiếc vali nặng trịch, đứng chờ gần một tiếng mới vẫy được một chiếc taxi về nhà.

Đẩy cánh cửa biệt thự Trần gia trưng ánh đèn, tôi gần như kiệt sức, người nhếch nhác đến thảm hại.

Nhưng bên trong lại là một thế hoàn toàn khác: ấm áp, yên , mềm mại như lụa.

Mạnh Khê Dao mặc đồ ngủ lông cừu nhập khẩu, tóc gọn gàng từng sợi, không cần son phấn giữ vẻ thanh lệ. Cô ta ngồi trên tấm thảm dày, ôm chặt lấy con trai tôi — Trần Mục Dương — dịu dàng đọc một cuốn truyện tranh pop-up tiếng Anh. Giọng nói êm ái vang lên giữa căn phòng ấm, từng chữ, từng câu đều dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà.

Mục Dương nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn cười khúc khích. Khung cảnh yên như một bức tranh sơn dầu: mẹ hiền con thảo, thời gian trôi nhẹ nhàng.

có điều, trong bức tranh ấy, hoàn toàn không có chỗ cho tôi — người mẹ ruột.

“Mẹ ơi!”

Mục Dương là người đầu tiên phát ra tôi. Đôi mắt con bừng lên, định vùng khỏi vòng tay Khê Dao để chạy về phía tôi.

Nhưng Mạnh Khê Dao động tác còn nhanh hơn, giả vờ vô ôm chặt con lại, mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi, giọng dỗ dành đầy quan tâm:

“Mục Dương ngoan, con xem, mẹ vừa đi xa về, chắc chắn rất mệt. Trên người mẹ có lẽ… còn bụi bẩn nữa. Chúng ta để mẹ thay đồ sạch sẽ, nghỉ ngơi rồi hẵng chơi tiếp, được không nào?”

Âm giọng cô ta như gió xuân, nhẹ nhàng mà thấm vào từng kẽ hở. Nhưng tôi biết, là hạt giống nghi ngờ đang được lặng lẽ gieo vào trong lòng con trai tôi.

Quả nhiên, Mục Dương quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chớp chớp dò xét.

Tôi vừa dầm mưa trở về, tóc ướt sũng dính bết vào trán và má, từng giọt nước nhỏ xuống. Chiếc áo khoác hàng hiệu loang lổ bùn đất, giày cao gót ướt nhem, cả người chật vật khác nào một kẻ sa cơ.

Đôi mày nhỏ nhíu lại, trong mắt con trai lên tia do dự… rồi dần biến thành chán ghét.

“Mẹ…”

Thằng bé mím môi, giọng lí nhí vang lên như lưỡi dao xé toang lồng ngực tôi:

“Mẹ có mùi lạ quá… lại còn dính bùn nữa… bẩn lắm… Mẹ đừng ôm con, Mục Dương không thích…”

Lời trẻ con hồn nhiên vô tội, nhưng lại bén nhọn hơn bất kỳ lưỡi dao nào.

Âm thanh ngây ngô , trong giây phút ấy lại hóa thành nhát dao lẽo, cắm phập vào trái tim tôi – nơi đã chằng chịt thương tích.

Một luồng khí từ sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân tôi như rơi vào hầm băng. Ngay cả hít thở cũng trở nên khó nhọc, đau buốt.

Ngực tôi nghẹn lại, như có một bàn tay vô hình đang siết chặt, cướp đi mọi âm thanh.

Thế nhưng, tôi phải cắn răng duy trì tĩnh, thậm chí gượng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả tiếng khóc:

“Được, Mục Dương ngoan. Mẹ sẽ đi tắm, thay đồ sạch sẽ rồi quay lại chơi với con nhé.”

Tôi xoay người, từng bước nặng nề leo lên cầu thang, chân như đeo chì, mỗi bước dẫm xuống ẩm ướt, nhão nhoét như bông mưa.

lưng, tiếng Mạnh Khê Dao ngọt ngào dỗ dành lại vang lên, dịu dàng hơn cả mật rót, xen lẫn tiếng cười khúc khích của con tôi — tiếng cười ấy từng là niềm an ủi nhất của tôi, giờ đây lại biến thành lưỡi dao xoáy sâu.

Vào phòng tắm, tôi đối diện tấm gương.

Người phụ nữ trong gương gầy gò, tái nhợt, đôi mắt đỏ quạch hằn tia máu vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Tôi gần như không nhận ra bản thân nữa.

Đây là tôi sao?

Thanh Ngôn — người đã dốc trọn sáu năm tuổi xuân để đánh đổi trong cái lồng son mang tên hôn nhân — cùng lại nhận về kết cục thế này?

Ngay cả đứa con ruột… cũng bắt đầu ghét bỏ tôi rồi ư?

Tôi nhìn thẳng vào bóng mình trong gương, tự thì thầm:

Thanh Ngôn, phải kiên cường.

Chính bọn họ đã ép mày đến bước đường này.

Món nợ này… nhất định phải đòi lại, cả lẫn lãi!

Tối hôm , tôi không vào phòng làm việc như thường lệ.

Thay vào , tôi lần đầu tiên phá lệ, động liên hệ đội luật sư riêng của mình.

Trong bữa tối vừa dứt, tôi đã bắt đầu trao đổi chi tiết từng điều khoản: ly hôn thỏa thuận, phân chia tài sản, quyền nuôi dưỡng và thăm nom con, cùng tất cả phương án bảo toàn tối đa tài sản cá nhân.

Vì tự do của nửa đời còn lại.

Vì muốn thoát khỏi nhà ngục xa hoa này.

Vì muốn giành lại tất cả những gì thuộc về tôi và mẹ tôi.

Từ giây phút ấy, tôi đã tự hứa: từng bước đi phải chính xác tuyệt đối, từng nước cờ phải lùng tàn nhẫn, tuyệt đối không được sai sót.

Nửa đêm, tôi nằm thao , trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Trong tĩnh lặng, tôi chợt nghe tiếng sụt sùi nức nở mơ hồ vọng từ phòng con trai.

Trái tim tôi nhói lên từng cơn.

Tôi khoác tạm áo ngoài, chân trần khẽ bước, rón rén tiến đến cửa phòng Mục Dương.

Kề sát khe cửa, tôi nghe rõ tiếng con thì thào nức nở, mỗi chữ mỗi lời như búa nện thẳng vào lồng ngực:

“Hu… hu… cô Khê Dao… mẹ Khê Dao… con sợ quá… Mẹ… mẹ có phải không cần con nữa không… hôm nay mẹ dữ lắm… hu hu… con không cần mẹ đâu… con muốn mẹ Khê Dao…”

Đôi chân tôi lập cứng lại, nặng nề như bị đổ chì.

Tôi lấy tay bịt chặt miệng, ngăn tiếng khóc sắp bật ra.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rõ một điều:

Mạnh Khê Dao đã thâm nhập vào tâm trí con tôi sâu hơn tôi từng nghĩ, đáng sợ đến rợn người.

Mục Dương, đứa con tôi từng cưu mang mười tháng, có lẽ, đã dần rời khỏi vòng tay tôi.

Cũng tốt thôi.

Càng ít ràng buộc, càng dễ dứt khoát.

Tôi sẽ không yếu lòng, cũng không chần chừ nữa.

Vở kịch này — đã đến lúc hạ màn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương