Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Thương chị quá, em hiểu cảm giác của chị. Không ở trong hoàn cảnh đó thì đâu ai biết đau đớn ra sao!”

Thật nực cười.

Đọc đến đó, tôi không nhịn được nữa.

Tôi lập một tài khoản, đăng lời phản hồi:

“Mẹ à, con không cần mẹ phải nấu cho con ăn, không cần mẹ phải ở bên cạnh từng giờ từng phút thì con mới lớn lên. Nhưng con ước gì mẹ có thể thỉnh thoảng nhớ đến con, nhớ rằng mẹ còn có một đứa con gái, còn có cha mẹ già – chứ không phải biến mất suốt 15 năm rồi chỉ quay lại khi cần một quả thận. Mẹ hiểu không?”

“Một người mẹ có trách nhiệm không có nghĩa phải hy sinh hoàn toàn bản thân. Một tình yêu thương đúng mực không đồng nghĩa với việc phải lo cho từng ly từng tí.”

“Là con, con chưa bao giờ nghĩ mẹ cần phải đánh mất chính mình để làm mẹ. Ngược lại, con mong mẹ có thể hạnh phúc mỗi khi nhớ đến đứa con dễ thương và cha mẹ già luôn mong ngóng mẹ trở về.”

Ngay lập tức, có rất nhiều người ấn thích bài đăng của tôi.

Nhiều người để lại bình luận chia sẻ:  

“Tôi cũng là mẹ, và tôi chưa bao giờ thấy làm mẹ với làm chính mình là mâu thuẫn. Ngược lại, mỗi khi nghe con bé con của tôi ôm chặt rồi bảo ‘mẹ ơi con yêu mẹ’, tôi thấy đời mình thật đáng giá.”

“Nói đi cũng phải nói lại, sinh con thì phải có trách nhiệm nuôi dạy. Không thể nào sinh người ta ra rồi 15 năm bỏ mặc, đến lúc cần mới nhớ ra là mình còn con.”

Bình luận này nhanh chóng đạt hơn mười nghìn lượt thích, đứng đầu toàn bộ mục thảo luận.

Lúc này, chỉ còn 2 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Bà ngoại tôi cuối cùng cũng qua khỏi nguy hiểm, tỉnh lại. Còn tôi thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thông báo kết quả xét nghiệm ghép thận.

09

“Chào em Trần Linh Linh, qua kiểm tra cho thấy em là người mang virus viêm gan B, không thể trở thành người hiến thận. Xin thông báo để em kịp thời kiểm tra sức khỏe và điều trị.”

“Chúng tôi cũng chúc em thi đại học suôn sẻ, đạt được điều mình mong muốn.”

Giọng nói của cô y tá ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng và ấm áp, thấm thía vào tận tim tôi.

Tôi bị viêm gan B – điều đó tôi đã biết từ lâu.

Trước năm ba tuổi, Trần Thu Yến chưa từng chăm sóc tôi tử tế. Tôi ăn uống thất thường, đói no thất thường khiến sức đề kháng kém, cơ thể suy nhược.

Sau ba tuổi, bà ta bỏ tôi cho ông bà ngoại rồi biệt tăm. Bà ngoại không đủ tiền mua thuốc cho ông, còn phải dẫn tôi đi nhặt rác kiếm sống.

Nhiều lần nhặt được đồ ăn dư, miễn là còn ăn được thì bà mang về hâm lại cho tôi ăn.

Tôi vì miễn dịch yếu lại ăn lung tung, từ nhỏ đã nhiễm virus viêm gan B.

Tuổi thơ của tôi là một chuỗi bệnh tật triền miên, nhưng vì nghèo nên chẳng mấy khi được đưa đến bệnh viện.

Mãi đến khi ông ngoại mất, bà mới tích góp được chút tiền đưa tôi đi khám, và phát hiện tôi đã mang viêm gan B mạn tính. Từ đó tôi phải uống thuốc điều trị lâu dài.

Ngay từ khi Trần Thu Yến đến tìm tôi xin thận, tôi đã lên mạng tra cứu kỹ càng – người mang viêm gan B không thể hiến thận.

Nhưng bà ta như kẻ điên cuồng, lại còn lấy tính mạng bà ngoại ra ép tôi.

Tôi đành phải thuận nước đẩy thuyền, vờ đồng ý làm xét nghiệm ghép thận.

Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng.

Còn hai ngày nữa, tôi sẽ bước vào kỳ thi quyết định tương lai của mình – không vì ai khác, mà vì tấm lưng còng của bà ngoại, vì chồng sách chất cao như núi, và vì tuổi trẻ của tôi – thứ tôi đã lặng lẽ đốt cháy từng ngày để đổi lấy hy vọng.

Trước ngày thi đại học, tôi đến bệnh viện thăm bà ngoại.

Bà nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói:

“Lần sau… đừng cứu bà nữa, bà sống đủ rồi, muốn đi theo ông con. Con cứ yên tâm đi trên con đường của mình…”

Mắt tôi đỏ hoe.

Thật ra, tôi luôn không hiểu – tại sao một người lương thiện như bà lại nuôi ra một người con gái ích kỷ như Trần Thu Yến?

Nhưng rồi tôi nhớ lại câu nói của bà ta:

“Tôi trước tiên là chính tôi, sau đó mới là mẹ.”

Chính vì bà ngoại chưa bao giờ nghe qua câu nói ấy, bà cả đời luôn tin rằng: làm mẹ thì phải cứng cỏi, phải mạnh mẽ, phải hy sinh tất cả vì con.

Và chính sự hy sinh quá mức ấy đã khiến Trần Thu Yến lớn lên trong sự bao bọc và nuông chiều, rồi dần dần trở thành kẻ chỉ biết bản thân, đặt cái “tôi” lên hàng đầu.

Vậy nên, là phụ nữ – làm mẹ và làm chính mình không hề mâu thuẫn, điều quan trọng là bạn biết cân bằng.

Bạn có thể trở thành một người mẹ thành đạt, khiến con mình ngưỡng mộ và tự hào.

Bạn cũng có thể là một người mẹ bình thường nhưng hạnh phúc, khiến con yêu thương và gắn bó.

Nhưng điều kiện tiên quyết là – bạn đã lựa chọn sinh ra một đứa trẻ, bạn phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó.

Sinh mà không dưỡng, bỏ mặc không quan tâm – thì không xứng làm cha mẹ.

Lại càng không đủ tư cách để nói đến mâu thuẫn giữa “làm mẹ” và “làm chính mình”.

Tôi giúp bà ngoại lau mặt, vệ sinh thân thể, rồi nhẹ nhàng mà kiên quyết nói:

“Bà nuôi con lúc nhỏ, thì con sẽ nuôi bà lúc già. Bà cứ chờ con cho bà hưởng phúc!”

Về đến nhà, tôi chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho kỳ thi, sẵn sàng nghỉ ngơi để có tinh thần tốt nhất.

Cô chủ nhiệm gọi điện đến:

“Linh Linh, tối nay đến nhà cô ở nhé! Sáng mai cô chở em đến điểm thi. Cô đang đến đón đây.”

Nói xong không cho tôi từ chối, cô lập tức cúp máy.

Tôi hiểu, cô sợ tôi ở nhà một mình sẽ không chăm sóc được bản thân.

Tôi thật sự quá may mắn!

Dù không có một người mẹ tốt, nhưng tôi có một người bà tuyệt vời và một cô giáo chủ nhiệm ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, cô chủ nhiệm nấu cho tôi một bát cháo kê mềm thơm, thêm quả trứng rán đầy yêu thương.

Cô mỉm cười cổ vũ tôi!

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trong người tràn ngập sức mạnh, chỉ muốn nhanh chóng lao vào phòng thi, chiến đấu hết mình.

Vừa ra khỏi nhà, điện thoại tôi reo. Một số lạ gọi đến.

Tim tôi khẽ run, linh cảm điều gì đó không lành.

Tôi không muốn nghe máy, sợ rằng một cuộc gọi thôi sẽ phá vỡ cơ hội mà tôi khó khăn lắm mới có được.

Tiếng chuông cứ reo mãi trong tay, cô chủ nhiệm nhìn thấy sự do dự trong mắt tôi, nhẹ nhàng gật đầu rồi rút điện thoại từ tay tôi, đi ra ban công bắt máy.

Tôi nghe thấy cô nói mình là giáo viên chủ nhiệm, tôi đang thi đại học, nếu có việc gì cô có thể thay tôi xử lý.

Rồi là một quãng im lặng dài, cuối cùng cô đáp: “Được rồi.”

Trở vào nhà, cô không nói gì thêm về cuộc gọi, chỉ im lặng đưa tôi ra cổng trường.

Đứng trước cổng, cô vỗ vai tôi, mỉm cười động viên:

“Hãy tin vào chính mình. Hơn một ngàn ngày đèn sách cật lực, từng cây bút hết mực, từng xấp đề luyện thi chất cao như núi – tất cả là nền tảng vững chắc cho em. Em làm được!”

Hai ngày thi trôi qua, lòng tôi bình lặng.

Tôi tự đối chiếu đáp án – kết quả không tệ. Tôi biết mình đã vượt qua thử thách, đã nắm được một vé đổi đời.

Chính lúc đó, cô chủ nhiệm mới nói cho tôi biết sự thật.

Đêm trước ngày thi, Trần Thu Yến đến nhà tìm tôi. Bà ta đập phá cửa, rồi châm lửa đốt sạch đống đề cương của tôi.

Căn nhà cũ kỹ – nơi tôi và bà ngoại sống – bị thiêu rụi trong biển lửa.

Hàng xóm kể lại, trong cơn cháy rừng rực, Trần Thu Yến vừa cười vừa khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Từ nhỏ các người đã nói là vì tôi, nhưng tôi chẳng hề muốn thứ tình yêu ngột ngạt đó.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương