Ba tôi thanh đạm như cúc, cả đời không tranh không giành với ai.
Sau khi ông nội qua đời, bác tôi đã giành hết toàn bộ di sản. Mẹ tôi phải làm ầm lên ở linh đường mới giành được căn nhà. Kết quả, ba tôi lại ở trong căn nhà ấy, nói mẹ tôi so đo, không biết nghĩ cho tình cảm anh em.
Ở trường, khi xét thăng chức, ba tôi bị đồng nghiệp hãm hại, về nhà khóc lóc kể với mẹ. Mẹ tôi thấy vậy lên làm ầm ở trường, giúp ông giành được chức vụ. Kết quả, ông lại đi nói xấu mẹ với đồng nghiệp, bảo mẹ là con mụ chanh chua, ông quản không nổi.
Sau này, mẹ tôi bị ung thư mà mất ở tuổi 45 chưa được bao lâu thì ông cưới lại mối tình đầu, nói cuối cùng cũng được sống những ngày yên ổn.
Tôi vì bất bình cho mẹ mà bị mối tình đầu của ông đẩy ngã cầu thang rồi chết. Sau đó ba tôi còn làm chứng giả, nói tôi là bị trượt chân nên mới chết uổng.
May mắn là sau đó, tôi trùng sinh về đúng ngày mẹ làm ầm lên ở linh đường.