Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

Không biết hai người họ nói gì với nhau, cô gái giả vờ giận dỗi, đột nhiên quay đầu chạy về hướng tôi đang đứng.

Tim tôi như thót lại.

Tôi luống cuống ngoảnh đi để che mặt.

Bùi Xuyên đuổi theo sau, bật cười hai tiếng.

Nghe giọng anh đầy vẻ cưng chiều: “Được rồi, anh chỉ muốn nói với bạn anh là anh có em thôi nhưng nếu em không thích, vậy thì chúng ta không nói nữa.”

Cô gái chạy phía trước càng lúc càng nhanh, làm nũng như con nít.

Tôi chợt nhớ, Bùi Xuyên chưa bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè anh.

Thậm chí, dù sau khi kết hôn, bất kể say khướt đến đâu thì anh cũng không để tôi đến đón.

Ngoài miệng anh bảo không muốn làm phiền tôi.

Nhưng nói trắng ra là không muốn tôi tiếp xúc với bạn bè anh, ban đầu tôi luôn tự trách mình.

Nhưng giờ nghĩ lại cũng phải.

Người con gái anh yêu nhất, đương nhiên anh muốn tuyên bố với tất cả.

Còn tôi, chỉ là kẻ thế thân mà thôi.

Bạn anh nhìn thấy tôi cũng chỉ thấy tội nghiệp.

Đến khi ấy, tình hình có khi còn khó xử hơn.

Nỗi chua xót trong lòng tôi lại trào lên.

Tôi gượng cười, cười đến tê cứng cả cơ mặt.

Thì ra anh không hề lạnh lùng.

Anh cũng biết ngại ngùng, biết cưng chiều, chỉ là với tôi, anh chưa từng như thế.

“Bạn học ơi, cậu…”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên sát bên tai.

Tôi ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Bùi Xuyên.

Lúc này, anh đang đứng ngay bên cạnh tôi.

Thấy gương mặt tôi, anh đờ ra giây lát, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Tôi cố nén nhịp tim đang đập dồn dập, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đứng đối diện anh.

“Có chuyện gì không?”

Trong lòng tôi như có trống gõ liên hồi.

Dù đã quay lại 5 năm trước, nhưng khi thấy gương mặt từng ngày đêm chung sống, tôi không khỏi bối rối.

Anh lặng vài giây, dường như mới chợt bừng tỉnh, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

“Cho mình hỏi sợi dây chuyền trên cổ cậu mua ở đâu thế? Đẹp quá, mình muốn mua cho bạn gái một sợi giống vậy.”

Tôi cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền trên cổ.

Viên kim cương xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đó là quà sinh nhật đầu tiên anh tặng tôi khi chúng tôi mới bên nhau 1 năm.

Hôm ấy, chúng tôi ngồi trên vòng quay khổng lồ, trời đã về đêm, xung quanh tối mờ.

Anh ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt vô định.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ… Xin em đừng rời xa anh, được không?”

Nói đến câu này, dường như trong mắt anh còn thoáng lên vẻ nài nỉ.

Tôi cứ ngỡ đó là tình yêu tha thiết, hạnh phúc gật đầu.

Bùi Xuyên cẩn thận đeo dây chuyền cho tôi, hơi thở anh bỗng nặng nề hơn, làn hơi ấm phả lên cổ tôi.

Dường như đoán được điều gì, tôi khép mắt, chờ đợi.

Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, pháo hoa từ xa vụt nở tràn bầu trời, rực rỡ muôn màu.

Cả thế gian như ngưng đọng.

Nửa gương mặt anh chìm trong ánh sáng, đồng tử phản chiếu vầng hoa đêm, chợt như bừng tỉnh.

Anh lặng lẽ lùi lại, xoay sang nhìn về phía pháo hoa ngoài cửa sổ.

Khi tôi mở mắt, tôi chỉ còn thấy một bên mặt góc cạnh của anh.

Bầu không khí mập mờ tan biến.

Mọi thứ bỗng trở nên ngượng ngùng.

Trong màn đêm, anh có phải đã lầm tưởng tôi là cô ta không?

Tiếc rằng, tôi không phải.

5

Thu lại dòng ký ức, tôi ngẩng đầu, khẽ lắc.

“Xin lỗi, đây là quà bạn tặng nên mình cũng không rõ mua ở đâu.”

Anh khẽ gật đầu với chút hụt hẫng, lịch sự lùi lại.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Anh quay đi, tầm mắt lại tiếp tục dõi theo cô gái ấy.

Mãi đến khi bóng dáng cao gầy của anh biến mất, tôi mới dần trấn tĩnh.

Nhìn điệu bộ anh, e rằng anh hoàn toàn không biết tôi là ai.

Thế thì càng tốt.

Lần này, chúng ta hãy đừng bao giờ quen nhau nữa.

Tôi cụp mắt, dùng lực giật đứt sợi dây chuyền.

Sau đó quay lưng, ném thẳng nó vào thùng rác.

Như thể một phần cơ thể đã ăn sâu vào máu thịt vừa bị ép cắt bỏ, tôi đau đớn đến mức hít một hơi lạnh.

Sau đó, tôi cố ý giữ khoảng cách, cố ý không nghe ngóng tin tức về anh.

Nhưng những người vốn là tâm điểm chú ý như anh luôn được bàn tán rôm rả khắp nơi, không muốn nghe cũng chẳng thể tránh.

Thiên tài khoa Tài chính Bùi Xuyên theo đuổi hoa khôi khoa Nghệ thuật Giang Kiều thế nào.

Anh có thể chỉ vì một lời của cô ta mà chạy khắp thành phố để mua hoa, có thể hôn nhẹ lên trán cô ta đầy kiềm chế và dịu dàng, cũng có thể vì mấy câu đồn bậy về Giang Kiều mà nóng nảy đấm nhau với kẻ khác.

Những tháng ngày cuồng nhiệt, xả thân nhất trong đời anh, từng câu từng chữ đều xoay quanh chuyện tình của anh và Giang Kiều.

Càng biết nhiều, tôi càng đến gần sự thật tàn nhẫn.

Thật ra, tôi đã sớm nên nhận thấy manh mối.

Ví dụ anh thỉnh thoảng nhớ nhầm sở thích của tôi, sai đến mức khó tin.

Tôi sẽ nhắc anh: “Bùi Xuyên, em bị dị ứng hải sản.”

Anh sầm mặt, dường như chợt bừng tỉnh rồi bối rối, hồi lâu chỉ buông gọn một tiếng “Xin lỗi.”

Lại có lần anh say đến mất tự chủ trước mặt tôi, lặp đi lặp lại bên tai tôi câu:  “Đừng bỏ anh.”

Tôi hết lần này đến lần khác đáp rằng: “Em không rời xa anh.”

Khi đó anh mới từ từ dịu lại.

Thật ra, người anh muốn níu giữ vốn chẳng phải tôi.

Đáng tiếc tôi ngốc nghếch không nhận ra.

Giờ nhớ lại, từng chi tiết nhỏ như những lưỡi dao sắc, quặn thắt ruột gan tôi.

6

Để kiếm đủ học phí, tôi vẫn làm thêm ở quán ăn.

Mỗi ngày đều tất bật từ sáng sớm đến khuya.

Quay lại đời sinh viên cũng chẳng dễ, để mau chóng nâng cao năng lực, tôi gia nhập nhóm thi đấu thương mại của đàn anh đàn chị.

Cuộc sống gần như không còn một chút thời gian rảnh.

Tôi mải miết vùi đầu vào công việc để tê liệt chính mình, buộc bản thân quên đi những ký ức đau buồn kia.

Trên đường đi mua đồ, tôi chợt lướt qua một tiệm bánh nhìn quen quen.

Trong ký ức, 5 năm sau, tiệm này sẽ nổi đình đám.

Những mảnh vụn ký ức lộn xộn ập đến.

Tôi nhớ lần trước đi ngang qua đây cùng Bùi Xuyên, tiệm bánh xếp hàng dài.

Tôi chỉ vào chiếc bánh kem trong tủ kính, nói: “Tiệm bánh này nghe nói nổi lắm, em xuống mua một chút nhé?”

Khi ấy, anh đang đeo tai nghe Bluetooth, cau mày bận xử lý chuyện công ty, như thể không nghe thấy lời tôi.

Có lẽ đối phương đưa ra yêu cầu quá quắt nên gương mặt anh càng lạnh, đôi môi mím chặt như đường kẻ.

Tôi chống cằm nhìn qua gương chiếu hậu, dõi theo hàng dài trước tiệm bánh từ từ lùi lại phía sau rồi biến mất.

Cuối cùng anh mới cúp máy, quay đầu hỏi: “Vừa nãy em nói gì?”

Trong mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi.

Anh vốn luôn coi trọng hiệu suất.

Có khi nào anh chịu chờ mấy chục phút để tôi xếp hàng mua bánh ngọt đâu.

Thậm chí đôi lúc anh cười nhạt nói đó là việc phí thời gian.

Tùy chỉnh
Danh sách chương