Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa thêm nữa nên bèn quay lưng bỏ đi.
Phía sau lưng, anh vẫn thì thào gì đó nhưng giọng anh nhanh chóng bị gió cuốn mất.
Tôi không rõ lòng mình là tâm trạng gì.
Trước đây, khi tôi thốt ra những lời đó, trong mắt Bùi Xuyên hẳn chúng thật ngớ ngẩn.
Tình yêu tôi vụng về mà cuồng nhiệt.
12
Sau khi dọn đồ xong, tôi cũng xử lý nốt công việc còn lại ở trường.
Bầu trời âm u, mây đen dồn lại, mưa lất phất rơi.
Vừa xong buổi phỏng vấn, tôi trông thấy Bùi Xuyên đứng trong mưa.
Anh cầm ô, không rõ chờ bao lâu rồi, tóc tai rối bù.
Lúc vừa thấy tôi, đôi mắt ngập mệt mỏi của anh bỗng sáng lên: “Man Man.”
Anh như thể muốn tôi tiến vào khoảng không dưới ô của anh, để cùng anh sánh bước.
Tôi khựng lại, lạnh lùng nhìn anh.
Tiếng mưa dần to hơn, màn mưa mờ ảo làm tôi chẳng thấy rõ nét mặt anh.
Chợt một bóng người cao lớn bước đến bên cạnh, phủ lên tôi một vệt râm.
Kỳ Nghiêm cau mày, hạ giọng nói: “Chẳng phải bảo em đợi anh bên trong à, sao lại đi ra đây rồi?”
Bàn tay anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng trầm khàn đầy lo lắng: “Tay em lạnh quá.”
Bùi Xuyên tiến thêm mấy bước, ánh mắt dừng trên gương mặt Kỳ Nghiêm, sắc mặt anh liền trắng bệch.
Kỳ Nghiêm chỉ nhìn anh với vẻ thờ ơ, trông như đang khá vui vẻ.
Tôi giữ nguyên nụ cười lịch sự, hờ hững nói: “Xin anh đừng bám theo tôi nữa, như thế khiến tôi rất khó chịu.”
Anh siết cán ô chặt hơn, ngước lên nhìn tôi đang đứng trên bậc thềm, giọng hạ thấp xuống: “Thẩm Man, trước kia em rất thích anh. Chúng ta cứ như trước đi. Lần này anh sẽ không sai nữa đâu.”
Gương mặt tôi lạnh tanh, nụ cười xã giao biến mất: “Bùi Xuyên, anh biết dạo này người ta nói gì về tôi không? Họ bảo tôi không biết xấu hổ, dựa vào gương mặt giống Giang Kiều mà chen chân vào tình cảm của hai người. Họ còn nói tôi giả vờ đẩy đưa, cố tỏ ra lúc gần lúc xa, thích trêu đùa tình cảm để chứng tỏ bản thân. Anh không hiểu tôi đâu. Thật ra tôi là người rất sĩ diện. Không như anh, vốn được chú ý từ khi sinh ra, tôi ghét bị người ta bàn tán. Những lời đó khiến tôi vô cùng khó chịu nên xem như tôi xin anh, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. Không có anh thì tôi vẫn sống tốt.”
Tôi nói một tràng.
Anh dần bình tĩnh, cuối cùng khản giọng: “Xin lỗi.”
Kỳ Nghiêm khẽ kéo tay tôi: “Đi thôi.”
Bùi Xuyên mấp máy môi nhưng chẳng thành tiếng, anh lùi lại mấy bước, thân hình chìm trong màn mưa.
Đi được một lúc, tôi quay đầu nhìn, thấy anh đã quăng ô từ lúc nào, đứng sững trong mưa như bức tượng.
Sau đó, rất lâu anh không xuất hiện nữa.
Dù sao bây giờ tôi với anh chỉ là người xa lạ, chưa trải qua ngần ấy chuyện, anh không thể cưỡng ép thứ tình cảm này lên tôi.
13
Thời gian trôi chầm chậm.
Tôi nhận được một lời mời làm việc ưng ý, cuộc sống dần vào quỹ đạo.
Chẳng bao lâu sau, Giang Kiều kết hôn bên Mỹ.
Câu chuyện về cô ta và Bùi Xuyên cũng dần bị lãng quên.
Tốt nghiệp xong, Kỳ Nghiêm quyết định khởi nghiệp riêng, còn Bùi Xuyên hoàn toàn bặt vô âm tín.
Ban đầu, tôi sợ phụ tấm chân tình của Kỳ Nghiêm vì vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.
Về sau, tôi mới nhận ra mình đã sớm quên hẳn Bùi Xuyên.
Kỳ Nghiêm dịu dàng và kiên nhẫn, luôn ghi nhớ sở thích của tôi.
Hai chúng tôi chẳng cần tốn nhiều thời gian để hòa hợp mà vẫn rất êm ấm bên nhau.
Tôi thèm ăn vặt nhưng không ăn được cay, mỗi lần mua đồ khuya, anh ấy đều dặn quầy không bỏ ớt.
Ngày đèn đỏ tôi thường đau bụng, anh ấy luôn chu đáo chuẩn bị sẵn ibuprofen và nước đường đỏ.
Bề ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng vẫn chịu ngồi cùng tôi trên ghế sô pha xem phim Hàn.
Thỉnh thoảng, tôi nghĩ việc gần gũi với Kỳ Nghiêm hơn nữa cũng là điều nên làm.
Năm thứ hai đi làm, Kỳ Nghiêm ôm một bó hồng đỏ thật lớn, tỏ tình với tôi.
Ánh đèn vàng ấm phác họa những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh ấy, tôi nhận ra hơi thở anh ấy hơi run, anh ấy loay hoay mãi trong túi áo mới lấy được chiếc hộp vuông nhỏ.
Một viên kim cương lấp lánh gắn trên chiếc nhẫn, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa.
“Thẩm Man, em hãy ở bên anh nhé.”
Ánh mắt Kỳ Nghiêm đầy thành kính và nghiêm túc, giọng anh ấy vang thật rõ giữa con phố tĩnh mịch.
Chắc anh ấy biết tôi không thích ồn ào nên cố tình chọn một đêm hè vắng lặng.
Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, đột nhiên muốn chọc ghẹo anh ấy một chút: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
“Vậy anh xin em.”
Anh ấy nói bằng giọng rất bình thản, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi: “Không có em thì anh không thể sống được.”
Tôi gần như không đỡ nổi vẻ mặt ấy, bối rối ngoảnh đi.
“Giờ đồng ý chưa?”
“Chưa.”
“Thế bây giờ thì sao?”
“Chờ thêm chút.”
“Được thôi.”
14
Lần tiếp theo gặp lại Bùi Xuyên là vào lễ cưới của tôi với Kỳ Nghiêm.
Anh tiều tụy, sắc mặt u ám, toát ra cảm giác đè nén khó tả.
“Anh không mời anh ta.”
Kỳ Nghiêm đứng cạnh tôi khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không mấy hài lòng.
Bùi Xuyên đưa phong bì mừng, nụ cười gượng gạo: “Chúc mừng hai người.”
Chẳng ai đón lấy, tay anh cứ lơ lửng giữa chừng như vậy.
Tôi nhìn anh, chợt ngẩn ngơ giây lát.
Dòng ký ức như đưa tôi về lễ cưới kiếp trước với Bùi Xuyên, khi đó anh luôn lơ đễnh, có lẽ vì hối tiếc người đứng cạnh anh không phải Giang Kiều mà là tôi.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi.
Bùi Xuyên đặt phong bì lên chiếc bàn bên cạnh, chậm rãi nói với vẻ nghiêm túc: “Thẩm Man, dạo gần đây anh vẫn nghĩ mãi. Rõ ràng kiếp trước chúng ta quen nhau cũng vào khoảng thời gian này, sao lần này em lại lạnh nhạt như vậy. Anh cứ tìm mãi nguyên nhân. Ban đầu anh tưởng do anh quá đường đột, khiến em gặp rắc rối. Nhưng không lâu trước đây, anh chợt nhớ đến sợi dây chuyền kia, món quà sinh nhật kiếp trước anh tặng em. Thế nên em đã trở lại sớm hơn anh, và em chọn không tha thứ cho anh, đúng không?”
Bàn tay đang nắm tay tôi của Kỳ Nghiêm bỗng siết chặt hơn, tôi thấy rõ lòng bàn tay anh ấy đang rịn mồ hôi.
Tôi nhìn Bùi Xuyên, khẽ thở phào: “Bùi Xuyên, anh đi đi.”
Sắc mặt anh tái nhợt, cuối cùng chẳng nói gì thêm.
Như chưa từng đặt chân tới, anh thoắt cái biến mất khỏi tầm mắt tôi.
15
Tôi không biết Kỳ Nghiêm có thắc mắc gì không, nhưng về sau, chúng tôi rất ăn ý mà chẳng nhắc đến chuyện liên quan đến Bùi Xuyên nữa.
Kỳ Nghiêm đẹp trai, có tiền, sự nghiệp thành công, tính tình hiền hòa, hầu như là người ai cũng mơ ước để kết hôn.
Sau khi cưới không bao lâu, chúng tôi đón đứa con đầu lòng.
Có lẽ do hormone thay đổi, tôi hay đa sầu đa cảm, vô cớ trút giận lên Kỳ Nghiêm.
Anh ấy luôn nhẫn nại, có khi nửa đêm tôi gọi cũng răm rắp đi mua đồ ăn.
Trông anh ấy thật tội.
Ký ức kiếp trước dần phai nhạt, chìm nghỉm trong tâm trí tôi.
Đôi lúc, tôi thậm chí nghĩ mình và cô gái ở kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Có khi làm nũng, tôi bỗng giật mình nhận ra, thì ra bản thân cũng có quyền nhõng nhẽo vô cớ.