Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi liếc qua, thấy Bùi Xuyên cúi đầu hôn lên môi Giang Kiều.
Giây phút như ngưng đọng.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bóng dáng một cao một thấp kia, tạo nên khung cảnh lãng mạn hài hòa.
Cảnh tượng tôi khao khát nhưng chẳng thể nào với tới.
9
Vào ngày nhóm giành giải trong cuộc thi thương mại, các thành viên tổ chức một bữa tiệc mừng.
Ban đầu bầu không khí rất vui, nhưng khi rượu ngấm dần, tôi bắt đầu thấy không chịu nổi, người lảo đảo, vẫy tay ra hiệu.
Bên tai tôi, đàn anh vẫn rót cho tôi hết ly này đến ly khác: “Man Man, rượu này nồng độ thấp lắm, em phải luyện thêm đi.”
Anh ta bật cười the thé, ép tôi nhận ly rượu, không cho tôi cơ hội từ chối.
Đàn chị cũng khó xử khuyên can: “Đừng bắt em ấy uống nữa, em ấy không chịu được nữa đâu.”
Tôi đưa tay ra cố đẩy ly rượu.
Đàn anh bực bội hừ một tiếng, vẫn dí ly rượu đến sát miệng tôi, lực mạnh khiến tôi không cách nào thoát.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đang giữ lấy tôi bỗng lỏng ra.
Tỉnh táo lại chút ít, tôi thấy Kỳ Nghiêm mặt đanh lại, tóm chặt đàn anh kia: “Cậu định làm gì thế hả?”
Có lẽ vốn quen ức hiếp người yếu, thấy Kỳ Nghiêm cao lớn, đàn anh lập tức rụt lại, vội giải thích: “Bọn… bọn tôi đang ăn mừng đoạt giải mà.”
Đôi mắt Kỳ Nghiêm thoáng lạnh lẽo, anh ấy hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cậu vừa muốn làm gì cô ấy?”
Đàn anh lúng túng mãi không nói nên lời.
Kỳ Nghiêm vung nắm đấm, khóe miệng đàn anh lập tức rỉ máu, nửa bên mặt sưng phồng.
“Đồ cặn bã.”
Anh ấy khinh thường thốt ra hai từ, mặc kệ gã kia rên rỉ dưới đất, quay lại đưa tôi rời đi.
Trên xe, Kỳ Nghiêm im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói: “Tại sao cô cứ trốn tôi vậy?”
Tôi thừa biết bấy lâu nay Kỳ Nghiêm cố tình tiếp cận, thể hiện thiện ý với mình nhưng tôi luôn tìm cách lảng tránh.
Anh ấy là đối thủ trên thương trường của Bùi Xuyên ở kiếp trước, đúng ra nếu ở bên anh ấy thì tôi hẳn sẽ có cảm giác trả thù.
Nhưng làm như vậy chẳng khác gì cách Bùi Xuyên đã xem tôi như kẻ thế thân.
Kiểu tình cảm ấy không hề thuần túy.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình LED đang lóe sáng ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn lợi dụng anh.”
Câu trả lời mơ hồ ấy, trông còn giống lời lảm nhảm của kẻ say.
Anh ấy không hỏi thêm, như thể đã có lời giải đáp, khởi động xe: “Để tôi đưa cô về.”
Đầu tôi càng lúc càng choáng, tôi dựa vào cửa kính, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Kỳ Nghiêm bất chợt nói rất khẽ: “Lợi dụng cũng chẳng sao, chỉ cần cô muốn là được.”
10
Sau khi trở về, đàn chị – người phụ trách tổ chức liên tục nhắn rất nhiều tin cho tôi:
[Man Man à, hôm nay chắc em sợ lắm hả. Hồi trước thấy cậu ta giỏi lập trình nên chị mới rủ vào nhóm, ai ngờ năng lực chọn người lại tệ quá. Em yên tâm, chị nhất định sẽ tính sổ với cậu ta. Lúc khác chị mời em ăn một bữa ra trò nhé.]
…
Tâm trạng tôi rối bời, chỉ gõ hai chữ “Không sao” rồi gửi đi, sau đó nằm vật ra giường, ngủ một giấc không biết trời đất.
Mùa hè dài dằng dặc và oi ả cuối cùng cũng sắp qua.
Đợt về nhà nghỉ, tôi đến bệnh viện lấy kết quả khám cho bà nội.
Bà thường than đau tức ngực, lo lắng mình mắc bệnh gì nặng, còn khóc lóc nói e rằng không sống được bao lâu nữa.
Tôi thản nhiên nghe, chợt muốn nói với bà rằng đừng lo, vì đến tận 5 năm sau bà vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn sống thọ hơn cả cháu gái.
Nhưng tôi không thể cất lời được.
Tuy tình thân của chúng tôi nhạt nhẽo nhưng bà vẫn từng có lúc yêu thương con cháu, chỉ là sau khi mọi người lớn lên, ít ai quay về, để rồi mỗi khi bị hàng xóm mỉa mai, bà lại gắt lên: “Mấy người biết cháu tôi hiếu thảo cỡ nào không!”
Vì sao chúng ta cứ cố chứng minh mình được yêu thương đến vậy.
Đi ngang dãy hành lang bệnh viện, tôi nghe trong phòng bệnh cuối hành lang vọng ra tiếng vỡ kính.
Rồi có tiếng con gái khóc òa lên chất vấn: “Bùi Xuyên, có phải anh ngã đập đầu nên hỏng luôn rồi không! Chúng ta bên nhau đã bao lâu, hơn nữa anh còn cầu hôn em, sao lại nói chia tay là chia luôn hả. Hay anh thích người khác rồi! Anh nói đi chứ! Giờ anh đến đáp lại cũng không thèm à?”
Cô ta gần như mất kiểm soát gào khóc nhưng không có tiếng trả lời.
Kế tiếp, Giang Kiều lao ra khỏi phòng bệnh, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Tôi thoáng ngạc nhiên.
Dù sao 5 năm sau, Bùi Xuyên vẫn yêu Giang Kiều đến mức tìm cả người thay thế.
Làm sao anh chịu chủ động chia tay được.
Tôi nắm chặt tờ kết quả kiểm tra, vội vàng bước nhanh tới.
“Thẩm Man.”
Giọng nói trầm khàn của Bùi Xuyên vọng lại từ phía sau.
Tôi gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Vài giây sau, tôi quay đầu, trông thấy một dáng người quen thuộc nơi cuối hành lang dài dằng dặc.
Bùi Xuyên mặc đồ bệnh nhân, chân vẫn bó bột, tóc tai bù xù trông khá luộm thuộm.
Anh đứng đó, vẻ mặt như không thể tin nổi, trong mắt như có con sóng ngầm cuộn trào, cảm xúc mãnh liệt đến nỗi tưởng chừng cuốn phăng tôi.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang, phá tan bầu không khí im lặng.
Tôi thấy đôi môi anh mấp máy mấy lượt nhưng chẳng thốt ra lời.
Tôi quay người đi tiếp, mắt nhìn thẳng về phía cầu thang, vừa bắt máy của bà nội: “Cháu lấy kết quả rồi, các chỉ số đều ổn. Vâng, nếu bà muốn xem cháu sẽ chụp hình gửi bà sau.”
11
Chuyện Bùi Xuyên và Giang Kiều chia tay như một quả bom dội vào đám đông hiếu kỳ.
Bạn cùng phòng ký túc xá tôi cũng tiếc nuối: “Tiếc ghê, hai người đó rõ đẹp đôi.”
Nhưng tôi nhanh chóng chuyển ra ngoài ở.
Mùa tốt nghiệp đến, tôi bận rộn làm luận văn, bận tìm chỗ thực tập, ký ức 5 năm sau giúp tôi lựa được một công ty có tiềm năng phát triển rất tốt.
Kỳ Nghiêm tìm giúp tôi một căn hộ khá ổn, vị trí thuận tiện, giá thuê cũng trong khả năng chi trả.
Dạo ấy tôi thường trông thấy bóng dáng Bùi Xuyên ở nhiều nơi.
Anh chỉ đứng cách tôi một quãng không xa, cả người như bị u ám bao trùm.
Trong lòng tôi chợt nảy sinh một suy đoán táo bạo và kỳ lạ.
Và rồi rất nhanh suy đoán ấy được chứng thực.
Ngày cuối cùng tôi dọn đồ, Bùi Xuyên rốt cuộc cũng tiến đến.
Anh cụp mắt, giọng hơi run run: “Thẩm Man.”
Tôi nghe tiếng gọi liền nhìn thẳng vào anh.
Anh gầy đi nhiều, gương mặt vốn góc cạnh giờ càng hốc hác.
“Em còn nhớ anh không?”
Tôi ngẫm vài giây: “Anh là bạn trai của Giang Kiều à?”
Anh làm như không nghe thấy, hàng mi khẽ run, đột nhiên im bặt.
Khi tôi định xoay người đi, anh bất ngờ nắm cổ tay tôi, giọng khẩn khoản: “Thẩm Man, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Anh cũng quay về từ 5 năm sau.
Khi nhận ra điều này, tôi hất tay anh ra, lạnh nhạt nói: “Đừng nói bừa, tôi chẳng hiểu gì hết.”
“Thẩm Man, ta hãy làm lại từ đầu nhé. Nếu em không nhớ cũng không sao, vì ban đầu chúng ta vốn vậy. Sau này chúng ta đã kết hôn, nếu không có gì bất trắc thì hẳn đã có một đứa con dễ thương.”
Nói đến câu cuối, giọng anh dần yếu đi.
Người qua lại tấp nập, vài người tò mò ngó về phía chúng tôi.
Tôi bỗng thấy rất phiền: “Anh ngã hỏng đầu thật rồi à?”
“Em hãy thích anh thêm lần nữa đi. Trước đây em từng nói em sẽ không rời bỏ anh. Em còn nói em thích anh. Sao giờ chỉ mỗi mình anh nhớ chứ? Những lời ấy chính em nói với anh mà Thẩm Man.”