Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chẳng hiểu sao, câu nói đó lại châm ngòi cơn giận anh. bất ngờ túm cổ tôi: “ còn muốn náo loạn bao giờ nữa? mình nuôi đủ vất vả , không hiểu sao? Hoạt động hôm nay là thông báo đột xuất, anh thể làm gì khác được?”
“Thông cảm ư?” Tôi giật lại, run lên vì phẫn uất. “Ba năm qua thông cảm quá đủ ! Anh ở cô ta mọi dịp lễ tết, quên hết mọi ngày kỷ niệm chúng ta! Anh lo ốm đau, nhưng lại chẳng hề hay biết đau dạ dày mức nhập viện! chịu đựng đủ – Tô là chị dâu anh, không vợ anh! là cháu anh, không anh!”
“Chát!”
cái tát trời giáng khiến tôi loạng choạng ngã vào trà.
nhìn mình, lẽ chính anh cũng bàng hoàng: “Như Khánh, anh…”
Tôi đưa lên má, nơi nóng rát không thôi, bật cười. “Cái tát này… cuối cùng cũng đánh tỉnh ngộ .”
Anh lúng túng định giải thích, nhưng điện thoại lại vang lên. Màn hình hiển thị cuộc gọi từ Tô , xen lẫn tiếng khóc nức nở : “Bố ơi, mau về với …”
nhìn điện thoại, lại nhìn tôi, cuối cùng vội vàng vơ áo khoác: “Anh… anh sẽ giải thích với vào ngày mai.”
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi ngồi sụp xuống sàn. kính trà phản chiếu gương sưng đỏ tôi, trông thật thảm hại và đáng thương.
Nắng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu lên đầu giường.
Tôi mở , hai mí nặng trĩu. đang ngồi cạnh, cầm túi đá lạnh, cẩn thận chườm lên má tôi.
“Đừng chạm vào tôi.” Tôi quay đi, cơn đau nhói từ thái dương bùng lên.
anh khựng lại giữa không trung, ánh thoáng lên vẻ hối lỗi: “Như Khánh, tối qua anh…”
[ – .]
“Ra ngoài.” tôi khàn đặc, xa lạ.
Nhưng anh không đi. Ngược lại, anh đột nhiên quỳ xuống giường, vùi vào lòng tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt – là nước .
“Anh là đồ khốn, anh là đồ cầm thú… Anh không nên đánh .” anh run rẩy. “Nhưng mới năm tuổi, thằng bé chứng kiến ba nó c.h.ế.t trong tai nạn. Bây giờ nó coi anh như cha ruột. Nó là đứa duy nhất anh trai anh, anh trách nhiệm.”
“Vậy sao?” Tôi cười lạnh. “Trách nhiệm đó phép anh hết này khác ép tôi nhượng bộ?”
ngẩng đầu, đôi đỏ hoe. Tôi từng thấy dáng vẻ này – khi anh cầu hôn tôi, khi anh tuyên bố trước linh cữu anh trai sẽ chăm lo mẹ Tô , và mỗi anh cần tôi lùi bước.
“Nếu anh trai anh không vì cứu tôi… thì anh ấy không chết…”
Trong đầu tôi lại hiện lên gương đẫm m.á.u Dương, cùng lời trăn trối yếu ớt anh.
dường như nhận ra tôi đang d.a.o động, lập tức nắm tôi: “Hôm qua cứ khóc mãi, nói muốn bố quay về. đứa trẻ thì tội tình gì đâu ?”
Tôi rút lại: “Đây là cuối cùng.”
Anh như được đại xá, vội gật đầu ra chiếc hộp nhung nhỏ: “Anh mua quà sinh nhật , xem thích không?”
trong là cặp nhẫn, trong khắc dòng chữ: “Tình yêu vĩnh cửu.” Thật mỉa mai.
Điện thoại anh lại rung lên. Anh liếc nhìn màn hình quay lưng đi nghe máy: “Chuyện gì… Ừ, anh ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, anh đứng lúng túng tại chỗ: “Công ty cuộc họp gấp…”
“Anh đi đi.” Tôi ngắt lời, điệu bình thản lạ.