Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chuông chỉ mới reo hai tiếng nhưng vẫn đủ để đầu bên kia bắt máy.
“Alo bảo bối, anh đang họp, có chuyện gì vậy?”
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, lại mang theo chút “tình” khiến Hướng Uyển vô thức ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn tôi.
“À, không có gì đâu.”
Tôi ho nhẹ một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Em tìm được ba mẹ ruột rồi, họ muốn em ly hôn với anh.”
“Cái gì?!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng quát chói tai: “Thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân! Bộ họ chưa nghe câu đó bao giờ sao? Chết tiệt! Ai dám phá hoại hạnh phúc của anh? Anh nhất định phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng mới được!”
Giọng anh to đến nỗi khiến tai tôi ù đi.
Tôi vội vàng dỗ dành vài câu rồi cúp máy, quay sang nhìn mọi người, bất đắc dĩ nhún vai: “Nghe rồi chứ? Anh ấy không đồng ý.”
Tôi thấy được rõ ràng là gia đình này không hề chào đón tôi, vậy nên sau khi ăn xong cơm, tôi viện cớ rời đi.
Bà Hướng tiễn tôi ra tận cửa, vẫn cố gắng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Người kia nghe có vẻ dễ nổi nóng, tâm trạng không ổn định, chi bằng con vẫn nên ly hôn thì hơn.”
Lời còn chưa dứt, tiếng Hướng Uyển đã vang lên đầy khoái chí: “Đúng đó, đã kiếm được ít tiền thì chớ, lại rất nóng tính, không chừng sau này còn có xu hướng bạo lực gia đình nữa đó, chị định sống khổ đến hết đời sao?”
Tôi lướt ánh mắt bà Hướng, nhìn sang Hướng Uyển đang ngồi trên sofa chăm chú ngắm móng tay, khẽ cười: “Được thôi, tôi sẽ ly hôn rồi dọn về sống cùng bố mẹ. Vậy phòng của cô nhường cho tôi nhé, coi như đền bù vì mẹ cô năm xưa đã mang tôi đi.”
Sắc mặt Hướng Uyển lập tức sầm xuống, trợn mắt nhìn tôi, nghiến răng: “Bà ấy không phải mẹ tôi!”
Tôi lười đáp lại, quay người rời đi, cũng từ chối luôn lời mời đưa tiễn bằng xe riêng của bà Hướng.
Khu này là khu biệt thự, không dễ bắt xe, cũng không có tàu điện hay xe buýt và cách trung tâm thành phố một khoảng khá xa. Nhưng may mắn thay, tôi vừa đi bộ chưa đầy 10 phút thì đã có một chiếc Rolls-Royce lao đến và dừng ngay trước mặt tôi.
Vừa mở cửa sau, một thân hình bé nhỏ đã lập tức nhảy xuống, ôm chặt lấy chân tôi, hớn hở nói: “Mẹ! Con nhớ mẹ quá!”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào trong xe thì thấy một người đàn ông mặc âu phục, khí chất hừng hực đang ngồi đó.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt ấm ức nhìn tôi rồi lạnh lùng chất vấn: “Ai xúi em ly hôn với anh? Anh muốn ba mặt một lời với họ!”
3
Vừa lên xe, Phó Quân Diễm đã lập tức nhào đến ôm chặt lấy tôi, đến mức suýt chút nữa khiến tôi nghẹt thở.
“Lần này em đi lâu quá làm anh nhớ em muốn chết.”
Anh ôm tôi không chịu buông, còn vùi đầu vào hõm cổ tôi. Còn đứa con trai bé bỏng của tôi, khi thấy mình không chen vào được cũng chỉ biết ấm ức nhìn hai người chúng tôi.
Trên đường về, hai cha con thi nhau kể khổ.
“Con ngủ không yên chút nào, phải dỗ rất lâu mới chịu ngủ.”
“Mẹ vừa đi là mặt bố lạnh như tiền, nhà khỏi cần bật điều hòa cũng mát.”
Tôi bị kẹp giữa hai cha con, không dám nghiêng về bên nào.
Giờ tôi mới nhận ra, sau khi kết hôn với Phó Quân Diễm nhiều năm, cảm giác rõ rệt nhất chính là: anh ngày càng dính tôi hơn.
Chúng tôi quen nhau từ năm nhất đại học, tìm hiểu được vài bữa thì yêu nhau. Vừa đủ tuổi là mau chóng đi đăng ký kết hôn, rồi có con với nhau.
Tôi đã từng nghĩ con trai là người duy nhất trên thế gian này có liên hệ máu mủ với mình, cho đến khi bị nhà họ Hướng tìm thấy.
Phó Quân Diễm hỏi: “Người nhà họ Hướng đối xử với em thế nào? Họ có thấy áy náy với em không? Có chuyển cho em một khoản lớn rồi hứa sau này sẽ bù đắp không?”
Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, thành thật đáp: “Họ muốn em ly hôn với anh.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Quân Diễm lập tức lạnh đi, chỉ phun ra hai chữ: “Mơ đi.”
Tối đến, tôi cầm điện thoại của Phó Quân Diễm lướt mạng thì vô tình lướt phải bài đăng mới nhất của Hướng Uyển. Trong ảnh, Hướng Uyển nắm tay hai vợ chồng nhà họ Hướng, ba người mỉm cười dịu dàng trước ống kính, trên bàn bày đầy quà cáp, kèm theo dòng caption: [Ba mẹ nói tôi sẽ mãi mãi là bảo bối của họ.]
Lý do có bài đăng này có lẽ vì trước đó, trên mạng từng rộ lên tin Hướng Uyển không phải con ruột của nhà họ Hướng, dân mạng cũng thi nhau bàn tán về “truyện hoán đổi thân phận ngoài đời thật” nên hôm nay, Hướng Uyển chính thức lên tiếng đáp trả.
Phải công nhận cô ta có danh tiếng không tệ trên mạng, nghe nói còn làm người mẫu cho một công ty nào đó. Dù bước đi không xuất sắc và năng lực làm việc cũng hay bị chê, nhưng nhờ hình tượng “thiên kim tiểu thư” và những bài đăng khoe được bố mẹ cưng chiều, cô ta vẫn thu hút được một lượng fan lớn. Nhiều fan cuồng còn tuyên bố muốn “sống như Hướng Uyển”. Nhưng mỗi lần đọc những bình luận đó, tôi chỉ biết cười nhạt.
Sống như cô ta ư? Có hơi điên rồ không? Cuộc sống như thế mới là địa ngục thật sự, rồi sau đó họ sẽ phải nghĩ rằng quỷ dữ không ở âm phủ, mà sống sờ sờ giữa trần gian.
Tôi không nhịn được bèn lướt xem lại toàn bộ trang cá nhân của Hướng Uyển, nhưng ngay lúc định thoát ra thì bất ngờ nhận được một tin nhắn gửi tới: [Tổng giám đốc Phó, anh đã xem trang cá nhân của em lâu vậy rồi mà sao không chào hỏi một tiếng nhỉ?]
Lúc này tôi mới phát hiện — Vừa nãy tay tôi sơ ý trượt tay rồi lỡ nhấn “thích” bài đăng của Hướng Uyển, mà lại là tài khoản của Phó Quân Diễm nữa chứ!!
4
Thật sự là hiểu lầm tai hại nhất từ trước đến giờ.
Điện thoại tôi hết pin nên mới mượn máy của Phó Quân Diễm để giết thời gian. Ai ngờ lại nhận được tin nhắn của em gái mình.
[Tổng giám đốc Phó còn nhớ em không? Lần trước tại lễ khai trương công ty mới của Tập đoàn Thừa Phong mình có gặp nhau đó.]
Dĩ nhiên là nhớ chứ. Hôm đó hai người vô tình bị phóng viên chụp được rồi còn bị đồn là “trời sinh một cặp” nữa mà. Hướng Uyển thậm chí còn để lại một icon “xấu hổ” dưới bài báo, càng khiến người ta suy diễn hơn. Phó Quân Diễm sau khi biết chuyện thì tối hôm ấy tức đến mức trùm chăn kín đầu nằm khóc một mình, nắm chặt tay tôi kể lể chuyện bí mật kết hôn nhiều năm khiến anh ngột ngạt đến thế nào.
Vì tính chất công việc nên anh thường xuyên xuất hiện trên trang bìa các tạp chí tài chính – thương mại. Và cũng bởi vừa trẻ trung vừa điển trai, truyền thông hay nhắc đến anh. Mà tính tôi không thích phô trương nên lúc kết hôn với anh chỉ làm một đám cưới đơn giản rồi mời gia đình và bạn bè chứ không thông báo cho nhiều người.
Vì chuyện đó nên Phó Quân Diễm đã ở nhà rầu rĩ mãi không nguôi.
“Anh biết… anh chỉ là một thằng đàn ông không được thừa nhận, là người bị giấu kín, là phương án dự phòng của em. Dù giờ có được trao danh phận đi nữa anh vẫn phải bị giấu trong nhà. Anh có thể làm gì đây? Chẳng gì hết, chỉ biết cẩn trọng bảo vệ đoạn tình cảm này thôi…”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Phó Quân Diễm lại buồn bã thật lâu, rồi tối về lại bắt tôi “bù đắp”.
Sau khi bị truyền thông tung tin bịa đặt chuyện anh và Hướng Uyển có quan hệ mập mờ, tôi cuối cùng cũng đồng ý để anh đăng ảnh giấy kết hôn (đã làm mờ thông tin) để công khai tình trạng hôn nhân. Kể từ đó đến bây giờ, bức ảnh ấy vẫn là ảnh bìa trên trang cá nhân của Phó Quân Diễm, và tôi cá rằng Hướng Uyển chắc chắn đã thấy rồi.
Tôi đang nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn của Hướng Uyển thì đột nhiên có người giật lấy điện thoại khỏi tay tôi.
“Đừng nhìn nữa, nhìn anh đây này.”
Phó Quân Diễm vừa tắm xong, người vẫn còn đọng nước, không thèm mặc quần áo mà một thân trần như nhộng ôm lấy tôi từ phía sau.
Sau khi nhìn thấy người gửi tin, anh hừ lạnh một tiếng: “Gì đây? Thần kinh à? Con nhỏ này dai như đỉa ấy.”
Anh chẳng buồn quan tâm, không nói không rằng ném điện thoại sang một bên, sau đó lại gần sát vào tôi, đôi tay bắt đầu trêu chọc nơi thắt lưng.
“Vợ à, anh lại nhớ vị của em rồi.”