Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Phải đến khi xử lý xong dự án ở nước ngoài, tôi mới có được vài ngày nghỉ hiếm hoi.

Vì con trai năn nỉ không ngừng nên tôi đã đồng ý đưa bé đến lớp học thêm. Trùng hợp thế nào mà dưới trung tâm dạy học lại có một trung tâm thương mại. Vì vậy tôi gửi con cho giáo viên rồi đi dạo quanh mua sắm.

Sau vụ dùng điện thoại của Phó Quân Diễm “lỡ” nhấn thích một bài đăng của Hướng Uyển, dù tôi đã nhanh chóng bỏ thích, nhưng vẫn bị người ta phát hiện. Phía dưới bài viết còn có người bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa cô ta và Phó Quân Diễm, nhưng Hướng Uyển vẫn chỉ trả lời bằng một sticker “ngại ngùng”.

Nhắc tào tháo thì tào tháo đến thật, tôi bỗng nghe thấy vài tiếng bàn tán từ đằng xa.

“Uyển Uyển, nói thật đi, cô với tổng giám đốc Phó quen nhau từ bao giờ vậy?”

“Đúng rồi, kể chút đi mà!”

Nghe thấy tên Hướng Uyển, tôi nhìn theo tiếng nói thì thấy cô ta đang được mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng vây quanh, mấy người họ cùng bước vào một cửa hàng đồ hiệu.

“Aiya, tổng giám đốc Phó thích kín tiếng nên tôi không tiện nói nhiều đâu.” Hướng Uyển cười ngọt ngào, ngẩng đầu đầy tự hào.

Tôi từng thấy người ta đi nhận đồ thất lạc, nhưng đi nhận chồng người khác là lần đầu tiên trong đời đấy.

Nghĩ vậy, tôi theo Hướng Uyển bước vào cửa hàng để xem kịch hay. Nhân viên bán hàng vừa định chào thì tôi đã kịp ra hiệu im lặng. Còn Hướng Uyển chưa phát hiện ra tôi, vẫn đang mải chìm trong ánh hào quang của những lời khen ngọt sớt.

“Uyển Uyển, hôm nay em thích gì để chị mua cho? Đổi lại em nói giúp một tiếng với tổng giám đốc Phó vụ hợp tác nhà chị được không?”

“Uyển Uyển à, món trang sức em thích cứ để chị mua tặng là được. Chị cũng muốn nhờ cậy em chút chuyện.”

Hướng Uyển gật đầu liên tục, dáng vẻ vênh váo đến nỗi mặt song song với trời.

“Yên tâm đi, tôi biết rồi mà, Phó Quân Diễm đối xử với tôi rất tốt, tôi muốn gì anh ấy cũng chiều hết, đừng lo.”

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. Phải đến lúc này Hướng Uyển mới phát hiện ra tôi, ánh mắt hiện lên chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng chuyển thành khinh miệt.

“Sao chị lại ở đây? Nhân viên cửa hàng không biết nhìn người à? Chỗ này là nơi chị có thể tùy tiện bước vào à?”

Như sợ tôi không hiểu, cô ta cố tình nói rõ: “Ở đây một cái thắt lưng cũng bằng ba tháng lương của chồng chị đó. Nói thật đi, chị tới đây làm gì? Không sợ làm bẩn sàn à?”

Những người phụ nữ đi cùng Hướng Uyển cũng bắt đầu cười nhạo ra mặt với tôi. Ngược lại, nhân viên bán hàng bên cạnh thì vô cùng hoảng hốt, vội bê nước đến trước mặt tôi, bối rối hỏi: “Cô Tống, hôm nay cô muốn xem gì ạ?”

Tôi còn chưa kịp nói, Hướng Uyển đã cướp lời: “Chị ta thì mua nổi thứ gì? Chắc đến đây cũng chỉ để ngó ngàng thôi mà.”

5

Tôi biết Hướng Uyển cố tình nâng cao giọng để cả cửa hàng đều nghe thấy và quay sang đánh giá tôi. Không ngoài dự đoán, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, săm soi từ đầu đến chân.

Cô nhân viên bán hàng vội bước lên, khẽ nhắc Hướng Uyển giữ yên lặng. Nhưng Hướng Uyển nghe xong liền nổi giận: “Tôi vào đây để mua đồ cho các người, các người có tư cách gì mà nói tôi? Huống hồ cái người đối diện kia, các người không định đuổi chị ta ra ngoài à? Bộ không sợ làm hỏng hình ảnh thương hiệu của các người sao?”

Tôi cất giọng nhẹ nhàng, thay cô nhân viên giải vây: “Gấp thế làm gì? Tôi vào đây là để xem thử em định mua món gì thôi mà.”

Nghe tôi nói vậy, Hướng Uyển liền ngẩng cao đầu, giọng đầy ngạo mạn: “Tôi chọn ngẫu nhiên một cái túi trong cửa hàng này thôi cũng đủ bằng số tiền chồng chị đi làm cả năm đấy.”

Nói xong, cô ta bước thẳng tới trước mặt nhân viên, vênh mặt sai khiến: “Dạo này không phải mới về mẫu túi da hiếm sao? Mau mang ra đây cho tôi xem.”

Nhân viên nghe vậy chỉ lễ phép đáp: “Xin lỗi cô, hiện tại hàng vẫn chưa về, hay là cô xem trước vài mẫu khác nhé.”

Hướng Uyển cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ bảo nhân viên dẫn đi chọn cái khác.

Tôi thì chặn một nhân viên khác lại: “Quản lý cửa hàng nhắn cho tôi nói là mẫu túi da hiếm đã về rồi. Giờ tôi có thể xem không?”

“Dĩ nhiên là được, cô Tống. Cô có muốn vào phòng nghỉ một lát không? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà hoa theo đúng sở thích của cô rồi đấy ạ.”

Vừa nói, cô nhân viên vừa mời tôi vào trong phòng nghỉ, nhưng ngay sau đó bị Hướng Uyển chặn lại: “Tại sao tôi hỏi thì bảo chưa có, còn chị ta hỏi thì lại có? Chuyện này là sao? Chị ta có đủ tiền để mua mấy thứ đó à?”

“Thưa cô, cô Tống là khách VIP của cửa hàng chúng tôi nên hoàn toàn có quyền được ưu tiên khi mua hàng. Còn cô, đây đã là lần thứ hai xúc phạm khách hàng của chúng tôi. Nếu tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ buộc phải gọi bảo vệ.”

Hướng Uyển trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi vẫn tỏ ra lịch thiệp, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ta: “Ngay cả khách VIP cũng không phải thì rốt cuộc ai mới đang làm loạn ở đây?”

Tôi đi theo nhân viên vào trong, phía sau là tiếng dậm chân của Hướng Uyển, chắc là đang tức điên đây mà.

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ bà Hướng.

Từ sau ngày trao đổi số điện thoại, bà ấy chưa từng gọi cho tôi một lần nào.

Nhưng thật không may rằng cuộc gọi lần này lại đến đúng lúc Phó Quân Diễm vừa dỗ con ngủ xong, đang ôm tôi và nhiệt tình “châm lửa” khắp nơi. Vừa hôn đến vành tai tôi thì điện thoại vang lên.

“Tch! Giờ này còn gọi điện, chắc gia đình họ tan nát rồi hả?”

Anh vì không hài lòng mà nhẹ nhàng cắn vào tai tôi.

Tôi chỉ đành đẩy anh ra để bắt máy.

“Lai Lai, mẹ nghe nói hôm nay con cãi nhau với Uyển Uyển hả?”

“Sao, vậy ra mẹ gọi đến để trách mắng con à?”

“Không phải, không phải. Mẹ chỉ muốn hỏi chồng con làm nghề gì thôi. Chuyện lần trước mẹ nói, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Chuyện lần trước sao? Chẳng lẽ là… chuyện bà ta khuyên tôi ly hôn?

“Chồng con làm bất động sản ạ.”

“À, vậy là môi giới nhà đất à? Vậy thì chắc chỉ đủ hai miệng ăn thôi, huống chi hai đứa còn phải chăm con.”

6

Phó Quân Diễm ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ vào mình: “Bà ấy đang nói đến anh à?”

Tôi cố nín cười, đáp lại người trong điện thoại: “Cũng gần gần vậy.”

Dù sao làm bất động sản thì cũng phải bán hàng mà.

“Uyển Uyển hôm nay về nhà kể với mẹ, nó nói con đi mua túi hàng hiệu… Nó còn nói… con được bao nuôi ngoài kia phải không?”

Truyền thông kiểu gì vậy? Vô lý đến mức tôi cũng phải sững người khi nghe xong.

Vậy ra tôi không thể tự kiếm tiền, rồi tự mua túi cho mình à?

“Uyển Uyển à, nghe lời mẹ ly hôn đi, cắt đứt mấy mối quan hệ mờ ám đó rồi về nhà. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn nhà chúng ta thế nào hả con?”

Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục lải nhải, mà chỉ toàn lời lẽ đạo mạo.

“Cúp máy đi.” Phó Quân Diễm vừa giục, vừa cúi người đưa môi lướt qua vết sẹo ở bụng dưới tôi.

Đó là vết sẹo từ hồi cấp 3, nó dữ tợn và xấu xí kinh khủng, phải khâu tới tận 18 mũi. Vì khi ấy nhà nghèo, không thể vào bệnh viện lớn, nên vết khâu cực kỳ xấu, mà mỗi lần gặp ngày trời âm u còn hay đau nhức. Bản thân tôi cũng không rõ là di chứng hay là nỗi ám ảnh tinh thần để lại. Nhưng bây giờ Phó Quân Diễm lại dịu dàng vuốt qua vết sẹo, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, khiến tôi không khỏi rùng mình vì xúc động.

Chưa đợi bà Hướng nói hết, tôi đã tắt máy.

Sau đó không khí trong phòng ngủ ngay lập tức trở nên mờ ám.

Tôi vừa tắt đèn thì cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Một giọt nước bỗng từ đâu đó rơi lên làn da khô lạnh của tôi.

Rồi tôi thấy Phó Quân Diễm nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua vết sẹo, uất ức nói: “Lúc đó… có đau lắm không?”

Cảm giác dường như bóng tối đã bị khuếch đại lên nhiều lần, và tôi nghe rõ tiếng run rẩy trong giọng anh. Bởi mỗi lần nhìn thấy vết sẹo đó, anh đều không kiềm được mà vuốt ve cùng ánh mắt tràn đầy xót xa.

“Nếu như anh đến sớm hơn… Thì đã có thể bảo vệ em rồi.”

Tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nghe nhịp tim anh vang lên từng hồi trong lồng ngực. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi nhịp tim của cả hai hoà vào nhau, vang vọng rõ ràng trong đêm tối.

“Không sao, vẫn chưa muộn mà.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương