Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ bà Hướng không hài lòng vì tôi cúp máy giữa chừng nên đã gửi cho tôi một tin nhắn dài lê thê. Nhưng tôi chẳng buồn đọc, kéo thẳng đoạn tin nhắn đó vào thùng rác.
Kỳ nghỉ sắp kết thúc và tôi lại phải quay về văn phòng, tiếp tục kiếp làm công vất vả.
Chỉ không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên đi làm trở lại, tôi đã đuổi việc trợ lý Trương Khải.
“Tôi đã nhắc cậu bao lần rồi, làm việc thì phải nghiêm túc. Ngành của chúng ta cần tính cẩn trọng tuyệt đối. Vậy mà cậu lại có thể nhầm cả chứng cứ quan trọng, hại tôi phải khổ sở sang nước ngoài xử lý hậu quả cả tháng trời.”
Cuộc sống bên nước ngoài cũng không khá là bao, ngày nào cũng phải ăn bánh mì khô đến phát ngán. Mà mỗi lần gọi video về nhà đều thấy cảnh hai cha con ôm nhau khóc như phim truyền hình.
“Không phải vậy đâu luật sư Tống, chị nghe em giải thích đã…”
Trương Khải còn định biện hộ, nhưng tôi dứt khoát cắt ngang: “Ngày nào cũng khoác lác rồi tám chuyện với bạn gái. Tôi bận trăm công nghìn việc, không có thời gian chơi búp bê với cậu đâu.”
Lúc tuyển trợ lý, Trương Khải thật ra không phải lựa chọn hàng đầu của tôi. Nhưng cậu ta cứ năn nỉ rồi kể khổ mãi về hoàn cảnh đáng thương của mình, nói mình không có cha mẹ, chỉ có một mình lập nghiệp ở thành phố lớn. Tôi thấy hoàn cảnh giống mình trước kia nên mềm lòng giữ lại. Ai ngờ làm chưa được bao lâu đã để lộ bản chất. Cậu ta phong thái làm việc kém, đã vậy còn suốt ngày gây rắc rối. Mặc dù tôi đã nhắc vô số lần, nhưng cậu ta vẫn xem nhẹ, thậm chí còn ba hoa trong phòng trà: “Cả văn phòng nhiều đối thủ như vậy, các cậu nghĩ xem vì sao tôi cứ nhất quyết muốn làm trợ lý của luật sư Tống? Vì cô ấy là phụ nữ, mà phụ nữ thì rất dễ mềm lòng. Vậy nên tôi chỉ cần than trời than đất một chút là cô ấy tin ngay.”
Nói cũng không sai, chỉ tiếc là cậu ta không biết rằng tôi đang đứng ngay cửa và nghe rõ mồn một từng câu chữ mà cậu ra thốt ra.
Không đuổi thì phí, giữ lại cũng vô ích.
“Hôm nay phòng nhân sự sẽ đến xử lý thủ tục cho cậu, từ mai cậu khỏi đến công ty làm nữa.”
Tôi phẩy tay tiễn người, nhưng không ngờ Trương Khải vẫn không chịu buông tha.
Tan ca, cậu ta đứng chặn ở cổng công ty, không cho tôi đi.
“Luật sư Tống, em xin chị… Sau này em nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt, chị làm ơn cho em thêm một cơ hội nữa…”
Tôi chẳng buồn quan tâm, đúng lúc định gọi bảo vệ thì bất chợt phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào tôi từ đằng xa.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, tôi lại chạm ngay vào ánh mắt của người đó, trong lòng lập tức kêu thầm một tiếng: Trái đất đúng là tròn thật đấy.
Sao mà xui dữ vậy?
Còn ai ngoài Hướng Uyển chứ?
7
“Xin chị đấy, cho em thêm một cơ hội nữa đi, lần này em nhất định sẽ nghe lời chị mà.” Vừa nói, Trương Khải vừa quỳ sụp xuống ngay trước mặt tôi.
Người qua đường bắt đầu ngoái nhìn liên tục, còn Hướng Uyển thì đứng cách đó không xa, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Chuyện gì thế này? Hai người họ chia tay công khai à?”
“Chắc là anh ta ngoại tình rồi quỳ xin tha thứ chứ gì?”
Chết tiệt! Bảo sao vẻ mặt Hướng Uyển lại đáng ngờ như thế.
Tôi lúc này đã cạn sạch kiên nhẫn, liền túm lấy cổ tay áo của Trương Khải, đe dọa: “Nếu còn dám làm phiền tôi nữa, đừng trách tôi đưa cậu vào danh sách đen của ngành nhé. Lúc đó đừng mong kiếm được việc ở thành phố này.”
Trương Khải giật mình, vội vàng đứng dậy xin lỗi rối rít rồi cắm đầu bỏ chạy. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Hướng Uyển đã biến mất không một dấu vết.
Tối hôm đó, tôi lại nhận được một tin nhắn dài từ bà Hướng.
Tôi chỉ lướt mắt qua sơ sơ, đại khái là nói về việc Hướng Uyển vô tình bắt gặp “chồng tôi” quỳ gối cầu xin bảo tôi nhanh chóng ly hôn.
[Dù sự việc có phải lỗi của anh ta hay không, nhưng cảnh anh ta quỳ gối chắc chắn bị chụp ảnh lại rồi. Nếu con cũng bị chụp thì thật sự mất mặt quá. Vả lại bố mẹ cũng sẽ bị con làm mất mặt theo nữa.]
Tôi đọc xong mà chỉ biết bật cười lạnh lẽo, trả lời thẳng một câu: [Tôi từng công khai nhận hai người là bố mẹ chưa?]
Không đợi bên kia phản hồi, tôi lập tức chặn luôn số của bà ta.
Hay thật, cứ cho rằng mình là vàng bạc châu báu rồi tự nhận thân phận làm cha làm mẹ người ta không chút ngượng ngùng vậy thôi hả?
Tôi không để tâm nữa, đưa mắt nhìn đồng hồ — cũng khá muộn rồi, nhưng Phó Quân Diễm vẫn chưa về.
Hôm nay anh được nghỉ phép nên dắt con trai đi chơi công viên giải trí.
Tôi nằm dài trên ghế sofa trong lúc đợi anh về, đang lướt tin hot trên mạng thì bỗng thấy một tiêu đề liên quan đến anh.
[#Phó Quân Diễm cùng con trai xuất hiện tại công viên giải trí]
Bức ảnh chỉ chụp vài tấm từ phía sau, góc nghiêng duy nhất lộ mặt cả hai thì mặt của con trai đã được làm mờ. Tôi thầm nghĩ truyền thông lần này khá có ý thức. Vừa định lướt qua tin tiếp theo thì phát hiện Hướng Uyển lại ngay bình luận dưới bài viết: [Đàn ông dắt con đi chơi đúng là quá quyến rũ rồi. Cảm ơn ông xã nhiều.]
Mấy năm trước, khi thông tin Phó Quân Diễm đã kết hôn còn chưa công bố, đúng là có vài cư dân mạng hay gọi đùa anh là “chồng quốc dân”.
Nhưng từ khi công khai kết hôn, mấy trò đùa như vậy đã giảm đi nhiều. Đôi khi cũng chỉ còn vài bình luận vui vui kiểu:
[Chào nhé. Hôm nay lại đến thăm chồng cũ của tôi đây. Dù giờ đã kết hôn nhưng từng là tình yêu số một trong lòng tôi đấy.]
[Chồng cũ à, dạo này sống tốt không?]
Nhưng lần này, vì Hướng Uyển từng vướng vào tin đồn hẹn hò với Phó Quân Diễm nên ngay khi vừa đăng bình luận kia lên, dân mạng đã lập tức nháo nhào.
[Vậy… cuối cùng chính thất cũng lộ diện rồi sao?]
[Hai người này đúng là một cặp trời sinh nhỉ?]
[Còn phải hỏi à? Ai lại đi nhận nhầm chồng rồi tranh làm tiểu tam làm gì chứ?]
Tôi tiếp tục lướt xuống phần bình luận, chỉ thấy toàn là lời chúc phúc cho hai người “trăm năm hạnh phúc”.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng xe.
Ngay sau đó, cánh cửa bật mở — Phó Quân Diễm hùng hổ bước vào nhà, nói với vẻ tức giận: “Quá đáng thật sự, bôi nhọ danh dự người ta mà cũng nói được!”
Xem ra anh cũng đã thấy bài đăng rồi.
Anh không thèm bỏ giày, mau chóng xông thẳng đến trước mặt tôi: “Vợ à, em còn nhịn được à? Mau để anh xé cái miệng đó của cô ta ra đi!”
Con trai tôi cũng từ cửa chạy vội vào nhà, còn chưa kịp thở đã phụ họa: “Đúng đó mẹ ơi, mẹ mau trả lại công bằng cho bố đi!”
8
Không cần nói cũng biết mấy câu vừa rồi là do ai dạy con trai tôi.
Phó Quân Diễm trước giờ đối với ai cũng chẳng thèm kiêng nể gì hết, ngay đêm đó anh đã lập tức liên hệ bộ phận pháp lý công ty rồi gửi đơn kiện, đồng thời lên Weibo đăng bài làm rõ: “Không biết tôi có vợ rồi à? Ngày nào cũng mua hot search bám theo độ nổi tiếng của tôi, tôi còn nhịn được. Nhưng giờ còn dám mạo danh là vợ người ta thì thôi nhé, không cần nhiều lời, gặp nhau ở toà.”
Đội ngũ pháp lý của Phó Quân Diễm toàn là cao thủ trong ngành nên rất dễ hiểu thôi, ngay sau đó một bức thư đã được gửi tới khiến nhà họ Hướng rối như tơ vò.
Hôm sau, vừa đặt chân đến văn phòng, tôi đã nghe nói bà Hướng dẫn theo Hướng Uyển đến tìm.
Dù sao văn phòng luật của tôi cũng thuộc top đầu trong giới, đối phương tìm đến đây cũng chẳng phải chuyện lạ. Chỉ là mấy đồng nghiệp chịu trách nhiệm tiếp đãi vừa mới bước vào đã xám xịt mặt mày rút ra.
Không lâu sau, cô trợ lý mới tới báo cho tôi biết rằng Hướng Uyển và mẹ cô ta muốn ủy thác vụ này cho tôi xử lý.
Rồi tôi nghe tiếng hai mẹ con họ đang nói chuyện ngoài hành lang: “Lão Hoàng bảo mẹ cô ấy là đối tác trẻ nhất của văn phòng này, danh tiếng trong ngành cũng rất tốt đấy.”
“Dù nổi tiếng thì đã sao chứ, cũng chỉ là người làm thuê thôi mà? Với cả một khi nhận tiền thì ai chả phải làm việc đàng hoàng? Lẽ nào còn đòi con nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa à?” Hướng Uyển hừ một tiếng đầy khinh bỉ.
Theo chỉ thị của tôi, trợ lý mở cửa, hai mẹ con nhà họ Hướng đồng loạt bước vào, vừa thấy tôi thì cả hai đều chết sững.
“Tống Lai? Sao con lại ở đây?” Bà Hướng ngơ ngác hỏi.
Hướng Uyển chôn chân tại chỗ, mắt trừng to, gắt gao nhìn tôi: “Sao có thể là chị được chứ? Không thể nào! Chị chỉ là một người được bao nuôi thôi mà…”
Câu nói còn chưa dứt, bà Hướng đã siết chặt tay con gái, ý bảo đừng nói nữa.
“Lai Lai à, mẹ thật không ngờ con lại lợi hại đến mức này đấy. Trẻ vậy mà đã là đối tác của văn phòng luật hàng đầu rồi. Chuyện lần này con nhất định phải giúp Uyển Uyển nhé.”
Tôi mời họ ngồi xuống, bảo họ nói cụ thể tình hình.
Vừa ngồi xuống, Hướng Uyển đã bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Thứ nhất, vụ kiện này tôi nhất định phải thắng. Nhưng không thể để xảy ra tranh cãi quá gay gắt với Phó Quân Diễm. Thứ hai, chị phải nghĩ cách giúp tôi phản hồi lại công chúng, để mọi người nghĩ rằng giữa tôi và Phó Quân Diễm thực sự có mối quan hệ không bình thường với nhau…”
Yêu cầu cao thế này, bảo sao đồng nghiệp tôi ai cũng tránh né.
“Nhưng em không phải vợ người ta, đã vậy còn chủ động đu bám. Giờ bị kiện cũng chẳng có gì oan uổng thì sao mà thắng?”
Nghe vậy, Hướng Uyển tức giận đập bàn bật dậy: “Đấy là chuyện của tôi, chị đừng xen vào! Nhận tiền rồi thì tự mà lo làm việc cho đàng hoàng đi!”
Bên cạnh, bà Hướng chỉ nhìn con gái chằm chằm, cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ khẽ cất lời: “Uyển Uyển còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện, có gì con bỏ qua cho nó nhé.”
Câu nói đó khiến tôi chợt nhớ lại ký ức năm xưa.
Khi ấy tôi còn nằm trên giường bệnh, vết thương ở bụng đau đến mức cả đêm không chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, một quý bà tới thăm tôi cũng từng nói y chang: “Chỉ là đám trẻ con giận dỗi nhau thôi mà. Con gái tôi còn nhỏ, cô đừng chấp nhặt làm gì.”
Đúng là bất cứ bà mẹ nào cũng sẵn sàng nói bất kỳ lời gì để bao che cho con.
Tôi nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo, khẽ bật cười: “Dựa vào đâu mà tôi phải giúp các người chứ?”
Bởi tôi là người mong Hướng Uyển rơi xuống địa ngục hơn ai hết kia mà? Việc chi phải giúp nó?