Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Sáng hôm sau, tôi trang điểm kỹ càng, cầm bảng đánh đi sảnh khách để hoàn tất ghi chép cuối.

Đúng lúc đó, Cố Diễn cùng ả đàn bà kia bước khỏi thang máy. Tôi mỉm bước tới chặn đầu: “ ? Anh đang tác Thâm Quyến sao?”

Cố Diễn lập tức cứng họng, trán lấm tấm mồ hôi: “Anh… anh điều sang đây gấp, ty sắp xếp anh ăn tối đốc để bàn dự án, khách tiện.”

đốc ,” tôi mỉm gật đầu lễ phép, “ em vất vả thật, sáng sớm đã tiếp khách .”

liền khoác Cố Diễn, nũng nịu: “Anh Cố đúng là vất vả, tối qua bàn chuyện em muộn cơ mà.”

Cố Diễn lúng túng, vội gỡ , lái sang chuyện khác: “Thời Di, sao em đây?”

, em quên chưa nói anh, em nhận đánh thử phòng khách này.” Tôi chớp mắt, giả vờ vô tư: “Em tưởng anh đi làm thêm đâu đó để dành tiền tạo bất ngờ em chứ. em giỏi ghê.”

Cố Diễn nghe vậy thở phào, bĩu môi đầy khinh miệt.

“Đã xong việc mình nhà nhé?” – tôi dịu dàng đề nghị.

được!” – Cố Diễn bật thốt, chữa : – “Ý anh là… anh tiễn đốc sân bay.”

Khóe môi nhếch lên đắc ý. Tôi nhìn hết nhưng vẫn bình thản.

“Vậy được thôi,” tôi mỉm , “tối gặp nhé.”

Trên đường , tiếng đùa của bọn họ cứ vang trong đầu.

Nước mắt nhiều lần trào nhưng tôi cắn môi nuốt xuống.

Tôi giả vờ như gì, mới thể tung đòn chí mạng.

nhà, tôi định nấu cơm mà run mức chẳng nhấc nổi dao. Nghĩ việc sống cùng mái nhà kẻ lừa dối mình suốt năm năm, dạ dày tôi như bóp nghẹt.

Nhưng cơ hội báo thù… chỉ lần này.

“Vợ ơi, anh đây. Khách hàng Bắc Kinh khó tính quá, làm anh kẹt tới hôm nay mới được.”

Cố Diễn bước vào, xách hộp bánh ngọt tôi thích nhất, dáng mẫu mực.

Tôi nhận lấy hộp bánh, ngón vẫn run nhẹ.

Trong bữa cơm, tôi mỉm hỏi: “ đốc đối xử anh tốt thật, xinh nữa.”

Vừa gắp thức ăn anh, tôi vừa quan sát.

Đũa trong Cố Diễn khựng : “Cô ấy là khách hàng lớn của ty, sếp dặn tiếp chu đáo.”

“Anh cái khách đắt đỏ đó, ty thanh toán ?” – tôi vẫn , nhìn chằm chằm anh ta.

“Đương nhiên , sao chuyện anh tự bỏ tiền.”

“Vậy ty anh rộng rãi thật, nhân viên phòng thống luôn cơ .”

Cố Diễn nuốt vội, ánh mắt né tránh: “ … chỉ là phòng thương nhân bình thường thôi.”

Phòng thương nhân ? chênh cả sáu, bảy chục nghìn tệ.

Trước kia tôi nghĩ anh ta xứng đáng nhận giải Ảnh đế, giờ nhìn vai quần chúng cũng chẳng tới lượt. Chỉ cần hơi dồn ép là lòi đuôi ngay.

Cái đầu này lừa tôi năm năm, chẳng lẽ não tôi từng cửa kẹp ?

Ăn xong, tôi lấy cớ xuống vứt rác.

Ngồi xuống ghế đá ngoài vườn, tôi gọi thám tử tư: “Tôi cần toàn bộ thông tin khách Vân Đoan Chi Cảnh và Cố Diễn, càng chi tiết càng tốt.”

Một tuần sau, bản báo cáo điều tra gửi tới tôi.

Tôi run mức suýt làm rơi giấy.

ngờ cha của Cố Diễn chính là Cố Minh Viễn – Chủ tịch tập đoàn Vân Đoan Chi Cảnh, là đại gia bất động sản khét tiếng Hoa Nam.

Tài sản gia tộc, tính sơ sơ cũng hàng chục tỷ tệ.

Mẹ anh ta là nhà điêu khắc nổi tiếng, tác phẩm đem đấu quốc tế khởi điểm cả chục triệu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương