Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Nam thần hỏi tôi nghỉ hè này có thời gian rảnh không.
Tôi ngượng ngùng cắn môi trả lời: “Có.”
Giọng điệu của anh ta uyển chuyển: “Thật tốt quá học muội, chúng ta đi làm thực tiễn xã hội đi, làm cái này còn có thêm điểm học phần nữa.”
Cái gì mà thực tiễn xã hội thế, tôi nghĩ đó chính là cái cớ để anh ta gặp được tôi.
Nhưng khi đến hiện trường tôi mới dại mắt ra.
Ở hiện trường có một đám người toàn là học trưởng và học tỷ, là thành viên của tổ thực tiễn xã hội.
Cứu mạng với!!!!
Tôi cho rằng nam thần muốn theo đuổi mình, ai biết được anh ta thực sự muốn lấy thêm điểm học phần đâu?
Chúng tôi đi tới một khu bảo hộ tự nhiên, làm khảo sát động vật hoang dã ở địa phương đặc sắc này.
Xung quanh toàn là vùng núi, gió thổi quét hết đất rừng, mang theo hơi thở hoang dại mênh mông.
“A a a a, có rắn!”
Đột nhiên có nữ sinh thét lên chói tai.
Tôi cũng sợ tới mức nhảy cẫng lên.
Dương Tự và người dẫn đường ngừng thở xem xét tình hình, người kia là người bản địa, làn da ngăm đen, số tuổi chưa lớn, hào sảng mỉm cười: “Chỉ là dây leo hạ xuống thôi, đừng sợ.”
Dương Tự buồn cười, xoa xoa đầu tôi, giọng điệu ôn hòa: “Doanh Doanh đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Có phải anh không nên mang em đến đây không? Nếu em không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Không sao đâu, em vẫn ổn.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại khóc lóc ỉ ôi.
Người khác đi ăn cơm, xem phim, đi tới công viên giải trí với nam thần.
Còn tôi thì dẫm phải bùn lầy, bị rắn dọa sợ, bị muỗi cắn khi đi với nam thần…
Rốt cuộc là tôi đã tạo nghiệt gì thế?
“Mọi người đi sát theo tôi, ngàn vạn lần đừng đi một mình nếu không bị con sói hoang theo dõi thì dở. Ở chỗ này của chúng ta có rất nhiều con sói sinh sống, mùa đông năm nào cũng bọn nó cũng nhân lúc trời rơi tuyết mà xuống thôn ăn cắp gia cầm của người dân…” Người dẫn đường nhắc nhở bọn tôi.
“Nghe nói ở nơi này của các anh có người đàn ông được sói nuôi lớn có thật hay không?” Dương Tự cảm thấy vô cùng hứng thú mà hỏi.
“Người đàn ông được sói nuôi lớn?”
“Tối hôm qua tôi có nghe được một bà lão nói.” Dương Tự giải thích: “Nói là người trong thôn có nhìn thấy một người đàn ông xen lẫn trong bầy sói, còn nói mấy năm trước cũng có người thấy một đứa nhóc con ở bên đàn sói.”
Tôi giật mình hỏi: “Có thật không? Thần kỳ như vậy à?”
Người dẫn đường tỏ ra vẻ thần bí: “Thật sự có nha.”
“Ở nơi này, chúng tôi gọi người đàn ông đó là ‘Sói Thần’, từ nhỏ người đó đã ở cùng với bầy sói, toàn bộ bầy sói đều nghe theo sự chỉ huy của anh ta. Cũng vì anh ta mà mấy năm nay bầy sói càng ngày càng thông minh hơn nhiều.”
Vì sao ‘Sói Thần’ lại ở trong núi thì đây lại giống như truyền thuyết kỳ quái hơn nữa.
Nếu không cũng sẽ không có tin đồn về người thú, quái vật hồ Loch Ness như vậy nhưng đến nay chưa có ai chụp được bằng chứng chứng minh được điều đó.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Có điều bình thường lười vận động nên đi tới đi lui đã dần mất sức.
Vẫn may Dương Tự luôn đi cạnh tôi, chầm chậm, hai chúng tôi cứ thế cách người khác cả một đoạn đường dài.
“A!” Tôi bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Làm sao thế? Còn đi được không?”
Tôi nhìn Dương Tự với ánh mắt thảm thương: “Học trưởng, chân đau quá… Hình như bị trật rồi…”
“Đúng là không có cách nào với em mà.”
Dương Tự lắc đầu cười khẽ, ngồi xổm xuống xem mắt cá chân của tôi: “Không bị sưng nên chắc là không sao. Chỉ là trầy da thôi, kiên trì một chút, để anh đỡ em đi.”
Dương Tự đỡ tôi, gương mặt mỏng của tôi lặng lẽ hồng lên.
Rốt cuộc anh ta có chút ý tứ nào đối với tôi hay không?
“Học trưởng, anh có cảm thấy em phiền không?” Tôi thử hỏi thăm dò.
“Không đâu, trời sinh con gái đã mềm yếu cho nên cánh đàn ông nên chăm sóc phái nữ nhiều hơn mới đúng.” Anh ta trả lời không chê vào đâu được, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
Nhưng….
Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều.
Có khả năng là học trưởng thật sự chỉ nghĩ tới điểm học phần, hu hu hu.
Do chúng tôi đi quá chậm nên không còn nghe thấy động tĩnh ở đằng trước nữa.
Đúng lúc này tôi nghe thấy được âm thanh nức nở kỳ lạ.
Trầm thấp uyển chuyển, du dương thê lương, làm cho người khác thấy lạnh sống lưng sởn tóc gáy.
Nghe giống như là tiếng… Sói tru??
Tôi bắt đầu run lên: “Học… Học trưởng, anh có nghe thấy tiếng sói kêu không?”
Dương Tự cũng căng thẳng theo: “Nghe thấy được.”
m thanh kia đột nhiên trở nên dồn dập, hình như vang lên từ bốn phương tám hướng, có vẻ là tiếng nói chuyện giữa sói với nhau.
Đằng trước, ở trong bụi cỏ truyền tới âm thanh sột soạt sột soạt.
Giây tiếp theo, trên sườn núi nhảy ra rất nhiều con sói.
Cả người chúng nó được lớp lông màu xám nâu bao vây lấy, con nào cũng có cơ thể cường tráng, đôi mắt sâu thẳm phát sáng, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào con mồi là hai chúng tôi.
Nhưng điều làm người ta khiếp sợ hơn cả đó chính là ở bên trong bầy sói có một người đàn ông đang quân da sói quanh mình đứng ở đó.
2.
Dáng người của anh ấy cao lớn, nửa người trên không có quần áo, chỗ eo trở xuống quấn thêm lớp da lông.
Da thịt anh ấy chắc khỏe, cơ bắp cuồn cuộn gãi đúng chỗ ngứa.
Từ cánh tay đến vùng bụng ngực, cẳng chân, mỗi một tấc đều hiện lên đường cơ vô cùng cong và đẹp đẽ, như đã trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa sau đó để lộ mỹ cảm nguyên thủy nhất ở trong con người.
Khác với những người đàn ông lớn lên trong thành thị, người đàn ông này tỏa ra hơi thở dũng mãnh phóng túng giống như vị thần Apollo không sợ gì cả.
Bầy sói vờn quanh người anh ấy như đang vờn quanh quân chủ của mình.
Ngũ quan rất sâu, cặp mắt xanh biếc, vừa có ánh sáng vừa thăm thẳm khó lường.
Giờ phút này, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, giống con dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nhìn đến mức trái tim của tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao trong bầy sói lại có người?
Đột nhiên trong đầu tôi nhớ lại lời của người dẫn đường ban nãy.
Sói Thần….
Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông lớn lên cùng sói mà người trong thôn đã nhìn thấy?
Trong thực tế đúng là đã có ‘đứa trẻ’ được sói nuôi lớn thành người, có mẹ sói yêu thương, nuôi nấng thành người sau đó được loài người đưa về nuôi tiếp.
Nhưng ở cùng với sói lâu ngày sẽ quen tập tính của chúng, mà người đàn ông ở trước mặt mình còn biết dùng da thú để quấn lấy bản thân thì không đơn giản hơn là bao!
Không đúng!
Đến lúc này rồi mà tôi còn đang suy nghĩ lung tung cái gì thế không biết.
Tôi rơi nước mắt, không dám động đậy, nhỏ giọng hỏi Dương Tự: “Học trưởng, chúng ta có nên chạy không?”
“Anh không biết.”
Mẹ ơi, cứu con, hu hu hu.
Làm thực tiễn xã hội vào kỳ nghỉ hè mà thôi sẽ không phải nộp mạng ngay tại đây chứ?
Không biết đám sói kia đang nghĩ gì, cong eo như hổ rình mồi nhìn bọn tôi gắt gao, chẳng khác nào chỉ cần chúng tôi cử động là chúng nó sẽ tiến tới tấn công thật mãnh liệt.
Hình như chúng nó đang kiêng kị điều gì đó hoặc là đang chờ đợi cái gì đó.
Tôi và Dương Tự không dám cử động, hai chân run rẩy.
Đột nhiên người đàn ông đứng giữa bầy sói hạ người xuống.
Chỉ trong nháy mắt đám sói kia chạy xuống núi như mãnh hổ.
“Chạy!”
Dương Tự cất giọng lên, cả bốn chân bắt đầu chạy.
Bầy sói ở trên đỉnh núi mà chúng tôi ở sườn núi, bắt đầu điên cuồng chạy xuống dưới chân núi.
Bộp—
Lòng bàn chân của tôi trật ngã nhoài lên mặt đất, đau đến mức thấu tim, nhưng tôi biết đây không phải là thời điểm kêu lên.
Dương Tự chạy ở đằng trước tôi, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Cặp mắt kia mang theo sự sợ hãi, thương cảm, xin lỗi, chỉ có không hề mang theo sự ấm áp mà tôi quen thuộc.
Anh ta nhìn tôi hai giây sau đó tiếp tục chạy như điên.
Tôi nhìn bóng dáng kia, vẻ mặt ngập tràn sự khó tin, trái tim dần dần chìm xuống.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chịu đựng cơn đau bò dậy tiếp tục chạy.
Nhưng rất nhanh, tôi đã bị đám sói kia đuổi kịp.
[ – .]
Mơ hồ có thể cảm nhận được tiếng gió nhảy qua kẽ chân của đám sói ở trong không trung, thêm mùi tanh thoang thoảng khi chúng nó nhe răng trợn mắt nữa….
Tôi sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi giây phút tử vong sắp đến.
Nhưng không hề có đau đớn như tôi dự liệu.
Vài tiếng kêu vang lên, những con sói xung quanh cũng biến thành một loạt âm thanh ô ô.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài của một vị thần kia đang đứng trước mặt mình.
Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, mang theo khí thế lạnh lẽo khiến người ta run lẩy bẩy.
Cặp mắt xanh biếc mỹ lệ giống như đá quý chứa lửa khóa chặt tầm nhìn của đối phương.
Rõ ràng đều là con người giống như nhau nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại chẳng khác nào dã thú, lộ ra sự băng giá, uy hiếp, cùng dục vọng không thèm che giấu.
Không hề lưu tình mà nuốt người ta vào trong bụng…
Hu hu hu, tôi muốn khóc quá…
Anh anh anh ấy…. Cách gần tôi như vậy làm gì?
Nếu anh ấy là người đàn ông lớn lên cùng với bầy sói thì làm sao hiểu được tiếng nói của con người chứ? Cầu cứu có tác dụng không?
“Cái đó…”
Tôi nhỏ giọng kêu to một tiếng, chỉ nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia lạnh đi vài phần.
Tôi sợ hãi câm miệng lại không dám cử động.
Cứu mạng với, chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng ở đây ư?
Người đàn ông này cứ nhìn tôi như thế, khác gì muốn nuốt tôi luôn đâu?
Tôi lặng lẽ nhìn những con sói quanh đó.
Toàn bộ bọn chúng đều nấp sau bụi cây, ánh mắt vẫn dính chặt lên người tôi và vị quân chủ của bọn chúng. Giống như chỉ cần tôi làm ra một động tác nhỏ thôi là tất cả sẽ xông lên xé xác tôi ra.
Tôi chẳng dám động đậy, ngay cả run cũng không dám.
Có lẽ là phát hiện tôi không có lực sát thương nên người đàn ông hiện lên chút tò mò, quan sát xem tôi có gì khác với mình.
Không lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy tiếp xúc với con người sao?
Anh ấy đang nhìn cái gì?
Theo tầm mắt đó, tôi thấy được cái n.g.ự.c đang phập phồng của mình.
Sợ hãi che n.g.ự.c lại.
Cứu mạng! Cái tên khốn này muốn làm gì?
Cổ họng của anh ấy phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, y như lời nỉ non run rẩy của dã thú.
Đối phương duỗi tay, muốn đụng vào tôi.
Tôi sợ đến mức ngồi thẳng người.
Cặp mắt sâu hun hút theo dõi con mồi đang đơn độc, da đầu cũng dần tê dại ra.
Còn có sự thâm trầm và khát vọng khó nói rõ được…
Tôi cực kỳ muốn khóc.
Anh ấy muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ăn tôi cùng với mấy con sói đó sao?
Lúc này tôi vẫn chưa biết rằng anh ấy muốn ăn tôi theo cách đáng sợ hơn so với suy nghĩ của tôi nhiều.
3.
Rừnnnn—
Tiếng cơ động gầm rú kịch liệt, chiếc xe việt dã màu xanh lục xông vào tầm mắt của tôi như con ngựa hoang.
“Doanh Doanh, lên xe!” Dương Tự đẩy cửa xe ra, sốt ruột kêu tôi.
Tôi nhanh chóng rải bước chân chạy tới chiếc xe việt dã.
Đám sói kia bị kích thích hung ác tru lên, nhảy ra từ phía sau bụi cây.
Nghe thấy tiếng kêu to thất thanh của con người, hình như người đàn ông đó đang giao lưu với đám sói, có lẽ là đang ra lệnh, ô ô một phát, bắt đầu chạy tán loạn.
Không đúng, tất cả đều đuổi theo tôi!
Đặc biệt là sức gió đằng sau, không cần nghĩ cũng biết đó chính là Sói Thần.
Tôi sợ tới mức muốn chết, dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời mà chạy đi.
Theo tiếng tru của sói, có mấy con suýt chút nữa đã vồ lên người tôi.
Bang bang vài tiếng vang của súng, vụn đất cát bị đánh bay đi.
Người trong xe nổ súng, có lẽ đã mặc chế phục rồi.
Bầy sói vẫn kêu lên có lẽ là sợ hãi nên chậm bước chân lại.
Cuối cùng tôi đã nhảy lên xe.
“Đi!”
Chiếc xe việt dã chạy rầm rầm, trong lòng tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy đám sói đã sôi nổi quay lại bầy của mình.
Mà người đàn ông kia vẫn đứng ở đó.
Khoảng cách của anh ấy và tôi chỉ có hai ba bước chân, suýt chút nữa đã vồ lấy được tôi rồi.
Từ xa cặp mắt xanh kia nhìn tôi.
Giống như có cảm giác khắc cốt ghi tâm nào đó….
Tôi không tự giác được mà run lên.
Có cảm giác bản thân đang bị theo dõi.
“Không có việc gì, Doanh Doanh…” Dương Tự ngồi bên cạnh an ủi: “Không sao chứ?”
“Không sao, may mà các anh tới kịp…”
Tôi hít sâu, dần dần bình tĩnh lại: “Mấy vị này là?”
“Đây là nhân viên bảo hộ ở khu vực phụ cận và giáo sư Dương, anh nhớ đã thấy xe của bọn họ ở ven đường nên nhanh chóng chạy đi tìm cứu viện.” Dương Tự giải thích.
“Chào cháu, cô gái nhỏ, lúc nãy rất dũng cảm nha.” Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế phụ cười nói.
Ông ấy ăn mặc đơn giản, nhìn có khí khái của nhà học giả, mang theo sự mộc mạc của người tham gia khảo sát tự nhiên thường xuyên.
“Tôi họ Dương, dạy học ở đại học A, là nhà nghiên cứu động vật hoang dã, hiện đang làm khảo sát tự nhiên ở căn cứ gần đây.”
“Chào giáo sư, em và Doanh Doanh là sinh viên khoa vật học, rất vui được làm quen với ngài.” Dương Tự nở nụ cười ôn tồn.
Thật trùng hợp.
Đều đến từ nơi quen thuộc.
“Không ngờ Sói Thần mà mấy người dân gần đây nói lại tồn tại, chắc chắn sẽ kích thích sâu vào ngành sinh vật đấy! Ở thời đại này còn tồn tại được đứa trẻ do sói nuôi lớn!”
Giáo sư Dương giải thích cuộc điều tra mà gần đây ông ấy đang làm.
Nghe nói trong bầy sói có Sói Thần xuất hiện, mỗi ngày ông ấy đều đi tuần theo dọc núi nhưng chưa từng thấy qua bóng dáng của con sói nào.
Bầy sói này cực kỳ thông minh, cho dù trước kia có người từng gặp Sói Thần nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, rất khó phát sinh ra chuyện tiếp xúc gần gũi.
“Các cô cậu cũng vừa mới thấy đó chính là một cậu thanh niên bình thường! Đáng tiếc, nếu có thể mang về thì tốt quá!”
Nếu như công bố ra ngoài thì không thể tưởng tượng được toàn bộ học giả sẽ vui vẻ như thế nào nếu như có đối tượng nghiên cứu này.
Ô tô chạy suốt hơn mười phút, tôi dần bình phục lại tâm trạng.
Nhưng trong đầu không thể vứt đi hình bóng có đôi mắt xanh kia đi được.
Cơ thể như thiên thần, gương mặt lạnh băng, tầm nhìn nuốt trọn linh hồn của tôi…
Tôi dựa đầu vào cửa sổ ngây ngốc.
Dương Tự nhẹ nhàng gọi tôi: “Doanh Doanh.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ áy náy: “Doanh Doanh, lúc nãy… Rất xin lỗi em.”
“Anh cảm thấy nếu chỉ dựa vào chúng ta thì chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho bầy sói cho nên cần phải có một người chạy đi gọi cứu viện, như vậy mới có khả năng sống sót.”
“Anh không hề nghĩ sẽ bỏ em lại đó.”
Tôi nhìn vẻ mặt áy náy của anh ta, cười cười: “Không sao đâu, anh nói đúng, nếu cả hai chúng ta đều ở chỗ đó thì không chừng sẽ trở thành thức ăn cho sói. Anh không cần xin lỗi em, anh cũng đâu có sai.”
“Doanh Doanh…” Anh ta cắn chặt khớp hàm, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Anh… Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ em lại đó!”
Miệng lưỡi thế này….
“Không sao đâu học trưởng, thật sự anh đừng để trong lòng.” Tôi cười khuyên anh ta.
Bỗng ánh mắt của tôi liếc qua kính chiếu hậu.
Sau con đường đó, hình như đang có thứ gì chạy tới.
Tôi mở to hai mắt.
Là anh… Anh ấy!
Anh ấy đuổi theo tới đây làm gì?
Đột nhiên tôi có ảo giác, anh ấy đang đuổi theo tôi.
Nghĩ như thế trong lòng tôi càng thêm bất an.