Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

02

4.

Một tiếng loảng xoảng phát ra.

Trên đầu xe vang lên những âm thanh bang bang đinh tai nhức óc, toàn bộ khoang xe không ngừng rung.

“Anh ta ở trên đỉnh xe.” Tôi với Dương Tự hoảng sợ.

“Không sao, sói không có sức để đánh nát đỉnh ô tô đâu.” Nhân viên tuần tra ngồi trên ghế điều khiến rống to: “Không đúng, bình thường bầy sói đều tránh người sao hôm nay lại đuổi theo chúng ta chứ?”

Nhưng chỉ bùm bụp vài cái, đỉnh xe đã bị đ.â.m cho biến dạng.

Tôi bị hù dọa tới mức tái mét mặt.

Đây có còn là con người nữa không? Con người nào mà có sức lực lớn như vậy?

Cùng lúc đó hai bên sườn xe đều có sói nhảy tới, đ.â.m đầu vào cửa kính như không còn muốn sống nữa. Thậm chí còn có mấy con trực tiếp nhảy lên trước kính chắn gió.

Tầm nhìn bị cản trở, chiếc xe lâm vào nguy cơ gặp nguy hiểm đang rình rập và có thể ập tới bất cứ lúc nào.

“Nếu còn ở trong này không đi xuống được thì cứ nổ s.ú.n.g dọa bọn chúng đi.”

Kẽo kẹt, khó khăn lắm ô tô mới dừng lại được.

Tôi dùng sức khép người lại vào trong ghế, không dám nhìn người đàn ông kia.

Nhưng anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt lóe lên tia sáng, hình ảnh này giống với cảnh tượng người thợ săn đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi chỉ để bắt được con mồi của mình.

Đôi mắt xanh biếc như con rắn độc, khiến lòng người hốt hoảng.

Giây tiếp theo anh ấy bắt đầu cực kỳ hung hãn mà va chạm vào cửa sổ xe, sức lực lớn đến nỗi ngay cả thân xe cũng phải rung lắc.

“Cửa kính, nứt ra rồi…”

Răng rắc vài tiếng cửa kính bị đập vỡ, kèm theo đó là hơi thở của gió mạnh phả vào gương mặt tôi cùng với khuôn mặt của vị thần kia.

Anh ấy duỗi tay muốn bắt lấy tôi.

Trái tim tôi gần như nhảy lên cổ họng, cuống quýt lùi về phía Dương Tự.

“Nằm sấp xuống.”

Vút một tiếng cây thuốc gây mê xuyên qua cửa sổ đ.â.m trúng người Sói Thần.

Mà người đang làm chuẩn tư thế nhắm b.ắ.n kia chính là giáo sư Dương. Ông ấy đang chuẩn bị b.ắ.n thêm phát thứ hai.

Mà người đàn ông đang duỗi tay đó dưới tình huống này vẫn còn tỉnh táo.

Gương mặt đẹp trai, làn da nóng rực, hơi thở phóng túng hoang dại của núi rừng… Điên cuồng xông tới người tôi.

Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt và ánh mắt như muốn nuốt tôi vào trong bụng.

Trong nháy mắt tôi bị kéo ra chỗ lạnh lẽo.

Cơ thể run lẩy bẩy theo bản năng.

Đột nhiên anh ấy dùng tay vuốt ve mặt tôi, cặp mắt xanh biếc hiện rõ vẻ trấn an quét nhẹ qua sự sợ hãi đang dâng trào trong lòng.

Như muốn nói rằng: “Đừng sợ.”

Không chờ tôi phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng la của Dương Tự: “Doanh Doanh!”

 m thanh của s.ú.n.g gây mê vang lên, anh ấy ngã lên người tôi.

Tôi cũng hôn mê bất tỉnh theo.

Vì bị dọa sợ.

….

Lúc tỉnh lại, trước mặt tôi là căn phòng trắng tinh.

Gió mát từ núi thổi vào mang đến hơi thở xa xăm trống trải. Bên ngoài là những dãy núi xanh xanh trùng điệp, màu sắc hòa quyện với nhau tạo nên mỹ cảnh đẹp đến nao lòng.

Dương Tự ngồi ở bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh thì vui mừng thò đầu qua: “Doanh Doanh, em tỉnh rồi?”

“Đây là chỗ nào?” Tôi xoa đầu hỏi.

“Là căn cứ bảo vệ của giáo sư Dương, em bị ngất xỉu nên bọn anh đã đưa em quay về đây.”

À đúng rồi, chúng tôi gặp phải bầy sói ở trong rừng, thậm chí còn bị chúng nó đuổi theo, và bị người đàn ông đi cùng bầy sói đánh trúng…

“Đi, anh dẫn xem đi xem thứ này.”

Dương Tự ra vẻ thần bí.

Đi theo bước chân của anh ta, chúng tôi xuyên qua hành lang đi tới căn phòng khác ở trong khu căn cứ, giống như đã tiến tới một không gian ngoài vũ trụ. Xung quanh là ánh đèn màu xanh lam, cực kỳ hiện đại hóa.

“Bang bang!”

“Bang bang bang!”

Tôi đang đi vào thì bỗng có tiếng động kỳ quái vang lên.

Căn phòng phía trước là nơi nghiên cứu thí nghiệm, đẩy một nửa cửa ra tôi tiến vào, lập tức há hốc mồm lên.

Đây đúng là phòng thí nghiệm, không gian bên trong cực kỳ lớn, màn hình theo dõi full HD, các dụng cụ thực nghiệm và các loại máy móc tinh vi.

Nhưng điều bắt mắt nhất đó chính là nhà giam được làm bằng sắt đang để ngay giữa trung tâm.

Và điều làm người ta khiếp sợ hơn đó chính là bên trong nhà giam đó là người đàn ông quen thuộc kia.

Là người đã đuổi theo bọn tôi!

Anh ấy bị vây hãm bởi nhà giam sắt, cơ thể mạnh mẽ, hung ác va chạm vào song sắt bảo vệ.

“Đừng lo lắng, đây là sản phẩm dùng để chứa động vật, cho dù mấy con sư tử có dùng đầu để va chạm thì cũng không đ.â.m méo được.” Giáo sư Dương đứng bên cạnh nói.

“Ai da, nhưng mà người này có sức rất lớn, ngay cả khóa còng cũng không khóa được anh ta, chỉ đành phải đưa anh ta vào nơi này mà thôi.”

Cho dù là lớn lên cùng sói nhưng có thế nào vẫn là người mà, tại sao phải làm như vậy chứ?

Tôi muốn mắng chửi một trận thế mà miệng lại chẳng thốt lên được câu nào, bởi vì toàn bộ ánh mắt của tôi đã bị người đàn ông chiếm cứ.

Không biết vì sao, anh ấy đã dừng lại, lẳng lặng nhìn sâu vào mắt tôi.

Không chỉ như thế, anh ấy còn di chuyển bàn chân bước tới gần tôi hơn.

Cặp mắt xanh biếc lạnh lẽo cùng khát vọng làm người khác thấy sởn gai ốc.

5.

[ – .]

Tôi có hơi căng thẳng, bèn lùi lại mấy bước cách xa người kia.

Ai ngờ người đàn ông cũng nhanh chóng di chuyển theo, đi tới nơi cách gần tôi theo một đường thẳng nhất.

“Doanh Doanh, sao anh cảm thấy anh ta đang nhìn em thế?” Dương Tự ngạc nhiên đánh giá tôi và người đàn ông kia.

Anh ta thử đưa đầu ra ngăn tầm mắt của người đàn ông với tôi.

Giây tiếp theo, người đàn ông lại hung ác va chạm vào song sắt lần nữa.

Yết hầu của anh ấy gầm lên tiếng rống nào đó chiếu thẳng lên người Dương Tự.

Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian như cánh đồng hoang vu với đầy con linh dương đụng phải con vật đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn.

“Ha, ánh mắt của anh ta như muốn g.i.ế.c anh vậy!” Dương Tự nhún nhún vai, sau đó tránh người ra.

Người đàn ông thấy tôi lập tức dừng động tác đập vào song sắt lại.

Tôi dại ra.

Giáo sư Dương, Dương Tự và tôi, cả ba người đưa mắt nhìn nhau.

Thử thêm lần nữa, chúng tôi phát hiện ra hiện tượng kỳ quái.

Hình như người đàn ông này muốn đi theo tôi, chỉ cần tôi chuyển động là anh ấy sẽ chuyển động theo, muốn cách gần tôi nhất.

Càng đừng nói đến ánh mắt lúc nào cũng dán chặt lên người tôi.

Dương Tự lộ ra vẻ mặt kinh dị: “Cái này kỳ lạ quá! Người đàn ông này sau khi mất đi tác dụng của thuốc gây mê thì vẫn luôn điên cuồng muốn thoát ra nhưng đến khi nhìn thấy em anh ta mới yên tĩnh lại!”

“Bạn học Trình Doanh, giữa các em đã xảy ra chuyện gì có thể kể chi tiết cho tôi nghe được không? Giáo sư Dương đẩy mắt kính, trầm ngâm nói.

Sau khi thảo luận với mấy vị nghiên cứu sinh ở trong phòng nghiên cứu thì giáo sư Dương đưa ra kết luận trước mắt.

“Người này có tính cách mạnh bạo, tính công kích cao còn có năng lực không tầm thường chút nào. Bọn tôi cho rằng do sinh hoạt với bầy sói nhiều năm cho nên đã trở thành người có tập tính của động vật và dần mất đi tính của con người.”

“Anh ta ở bên cạnh sói quá lâu và không hề tiếp xúc với loài người nhiều.”

“Có lẽ bởi vì em là người đầu tiên anh ta tiếp xúc gần gũi cho nên sinh ra phản ứng ‘in vết.’”

Tôi và Dương Tự đều biết ‘in vết’ này.

Trong hành vi của động vật, động vật mới sinh ra đều có khả năng đi theo những vật sống mà chúng nó vừa mới nhìn thấy đầu tiên, sinh ra cảm giác không muốn rời xa với vật sống đó.

Mặc dù anh ấy không phải trẻ con và tôi cũng không phải là vật sống đầu tiên mà anh ta nhìn thấy.

Có điều xuất phát từ nguyên nhân nào đó, tôi rất đặc biệt đối với anh ấy…

Sự độc đáo chăng?

“Tất nhiên, cụ thể thế nào còn phải tiến hành thêm một bước nghiên cứu nữa, việc cấp bách bây giờ đó là triển khai nghiên cứu toàn bộ cơ năng sinh lý cho anh ta.”

Đột nhiên giáo sư Dương cười: “Bạn học Trình Doanh, không biết em có đồng ý giúp chúng tôi một tay hay không?”

Bởi vì người đàn ông này không cho bất cứ ai tiếp cận cũng không ăn đồ ăn người khác chuẩn bị nên giáo sư Dương sợ anh ấy sẽ c.h.ế.t đói vì thế đã nhờ tôi cho anh ấy ăn cơm.

Lời nói hoa mỹ là thế nhưng không có ai trong chúng tôi có thể nắm chắc được.

Trái tim tôi run run, đưa tay cầm khay đựng thức ăn đi tới gần lồng sắt hơn.

Ở nơi đó, người đàn ông dùng đôi mắt sáng quắc nhìn tôi.

Dương Tự đưa ánh mắt đầy sự ủng hộ nhìn tôi, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, bọn anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em.”

Tôi đến gần, bảo toàn khoảng cách nhất định, đặt khay bên ngoài song sắt: “Ăn đi, đây là thịt nướng, ăn rất ngon.”

Đồ ăn được chuẩn bị theo thói quen ẩm thực của anh ấy, ngay cả thịt cũng được làm theo tiêu chuẩn riêng.

Theo lý mà nói chắc anh ấy đã rất đói bụng nên sẽ đưa tay ra cướp lấy đồ ăn.

Nhưng anh ấy không hề nói lời nào, cũng không có ý há mồm, chỉ im lặng nhìn tôi.

Nhìn đến mức cả da đầu tôi tê dại theo.

Người này, sao cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?

Không còn cách nào khác, tôi cầm lấy thịt nướng thơm ngậy kia, dùng hết can đảm ghé sát vào một chút đặt trước mặt người đàn ông.

Xuyên qua khe hở của song sắt, cặp mắt xanh biếc như đá quý cứ chìm xuống sâu dần dần.

Tôi nghĩ ngợi, dùng đầu lưỡi cứng đờ dỗ dành lấy lòng nói: “Nhanh ăn đi, không ăn thì anh sẽ bị đói c.h.ế.t đó, cái này không có độc, ăn vào sẽ không sao đâu.”

Có lẽ cảm nhận được thiện ý nên anh ấy thực sự há mồm.

Xuyên qua kẽ hở, cắn lấy thịt nướng trên tay tôi, xé rách một đoạn bắt đầu nhấm nuốt.

Tôi vui mừng nhìn về phía giáo sư Dương và Dương Tự, hai người đó cũng hiện lên sự vui vẻ khó tả.

Nhưng giây tiếp theo, anh ấy túm tôi kéo qua song sắt.

Cánh tay đó kéo lấy tôi không buông!

Tôi chỉ cảm thấy như có mùi hương mạnh mẽ xâm nhập, không có cách nào khống chế được mà bị lôi đến song sắt.

Hai cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo và vai của tôi, trói buộc chặt chẽ. Cả cơ thể mảnh mai như dán lên lồng n.g.ự.c vạm vỡ đang cách một tầng song sắt.

Cảm xúc và lực độ này không giống như con người chút nào!

Hơi thở nóng rực phả lên gáy tôi, anh ấy đưa mũi ngửi ngửi chẳng khác nào đang cầm con mồi yếu ớt trong tay, kịch liệt, không chạy trốn được…

Tôi có cảm giác trái tim của mình đã nhảy ra ngoài, m.á.u tươi không ngừng xông lên mạch não khiến nó căng lên.

“Doanh Doanh!” Tôi nghe thấy tiếng la tê tâm phế liệt của Dương Tự thậm chí giáo sư Dương đã cầm s.ú.n.g gây mê lên.

“Đừng nổ súng!”

“Hình như anh ấy không có ác ý.” Tôi nức nở nói.

Có lẽ là trực giác nào đó nói cho tôi biết người đàn ông này chỉ muốn ôm tôi chứ không có biểu hiện công kích nào.

“Doanh… Doanh…” Giọng nói nghẹn ngào, trầm thấp vang lên bên tai, làm vành tai tôi đỏ bừng.

Cả người tôi chấn động.

Dương Tự và giáo sư Dương đứng cách đó không xa cũng sững sờ.

Bọn họ đều nghe thấy được…

 m thanh nghèn nghẹn trầm ấm, được phát ra một cách rõ ràng đó.

Anh ấy đang gọi tên của tôi!

Tùy chỉnh
Danh sách chương