Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

03

6.

Mặc dù hữu kinh vô hiểm* nhưng tất cả chúng tôi đều cực kỳ khó hiểu.

*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện đáng sợ nhưng không có nguy hiểm.

Giáo sư Dương khó nén vẻ mặt vô cùng kích động của mình: “Thần kỳ quá đi! Lớn lên tại nơi hoang dã, theo lý mà nói sẽ không có năng lực sinh ra ngôn ngữ vậy mà anh ta còn có thể nói ra được ngôn ngữ của con người chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy!”

Trên người đàn ông này có quá nhiều chiếc áo bí ẩn đang chờ được cởi bỏ.

Người đàn ông này vẫn duy trì cảnh giác cao độ đối với thế giới bên ngoài, tạm thời chỉ có tôi mới có thể làm cho anh ấy yên lòng đôi chút.

Vì thế giáo sư Dương đã mời tôi và Dương Tự ở lại làm trợ lý nghiên cứu của ông ấy, phát hiện mang tính đột phá sẽ được viết thành luận văn phát biểu ở hội nghị quốc tế, đến lúc đó tên của chúng tôi cũng được ghi vào.

Điều kiện đúng là rất hấp dẫn đúng lúc cả hai đều không có việc gì làm nên đồng ý ở lại.

Mà nhiệm vụ của tôi chính là giúp anh ấy thích ứng với hoàn cảnh và trợ giúp anh ấy quay về xã hội loài người.

….

Người đàn ông đứng phía sau song sắt, không nói một lời nào chỉ nhìn tôi một cách chăm chú.

Tôi chỉ vào mặt mình, dạy anh ấy đọc tên của tôi: “Trình Doanh, Doanh Doanh.”

“Doanh… Doanh.” Yết hầu lăn lộn, từng từ được phát ra, đôi mắt xanh biếc có dòng sóng ngầm cuồn cuộn.

“Không sai, đó là tên của tôi. Con người ai cũng cần có tên, có tên mới có linh hồn.”

Tôi hứng thú bừng bừng nói mãi, giống như đang nói với con mèo ở nhà vậy: “Có lẽ là anh chưa có tên đúng không? Tôi đặt cho anh một cái tên nhé?”

Người đàn ông này trời sinh có tính áp bức đối phương, khi đối diện với anh ấy làm cho tôi có hơi khó thở.

Trong nháy mắt, tôi tự lẩm bẩm: “Mãng… A Mãng.”

Trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông đứng ở trên sườn núi, cơ thể cường tráng như vị thần, mái tóc tung bay theo gió. Cảnh tượng đó tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Núi sông rộng lớn mênh mông.

Gió núi, vùng quê, người mạnh bạo.

Đấy là ấn tượng ban đầu mà anh ấy cho tôi.

Anh ấy khẽ cắn môi, động động vài cái, phun ra một chữ: “Mãng…”

“Đúng rồi là Mãng! Mãng!” Tôi cười.

“Mãng…”

“Chính xác!” Tôi như người cô giáo tìm thấy bạn học trò nhỏ cần dạy dỗ cẩn thận, cười tủm tỉm chỉ chỉ vào người: “Doanh Doanh!”

Sau đó chỉ vào anh ấy: “A Mãng!”

Anh ấy cũng bắt chước động tác của tôi, chỉ vào tôi và người mình: “Doanh Doanh… Mãng… A Mãng!”

“Giỏi quá!” Thiếu chút nữa tôi đã tiến lên xoa đầu anh ấy một cái.

Nhưng vừa duỗi tay thì đã nhanh chóng lùi lại ra sau.

Làm sao tôi dám chạm vào người đàn ông lớn lên cùng sói được chứ? Cảm thán trong lòng là được rồi!

Tôi không hề chú ý tới đôi mắt sâu thẳm, còn có khóe miệng hơi nhếch lên của A Mãng.

Cảnh giác mà tôi luôn duy trì dần dần biến mất đi.

A Mãng cực kỳ thông minh.

Rất nhanh anh ấy đã biết được gần hết tên họ và mối quan hệ của những người ở trong căn cứ và có thể biểu đạt một số từ ngữ cơ bản rồi.

 Khi bắt đầu anh ấy sẽ nói được vài câu đơn giản như: “Đói, ăn cơm.” Hay là “Muốn ngủ.”

Giáo sư Dương nói trên người anh ấy tỏa ra năng lực phi phàm về mặt học tập, đối với người quanh năm ở chung với loài sói thì có thể nói đây chính là một kỳ tích.

Nhưng anh ấy có một tật xấu đó là không thích bị người khác chạm vào.

7.

 Nhân viên nghiên cứu muốn tắm rửa cho anh ấy nhưng anh ấy lập tức nhảy đến trong góc, như thể chỉ cần đối phương có thêm bất cứ động tác nào thì sẽ xông lên xé rách yết hầu của người đó.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành tới xin sự giúp đỡ của tôi.

Tắm rửa ư?

Tôi là cô sinh viên mới hai mươi tuổi, sao có thể giúp một người đàn ông đã thành niên tắm rửa được chứ?

Cuối cùng tôi vẫn phải khuất phục.

Ở bên ngoài anh ấy sẽ tự mình xử lý được nhưng nếu thật sự không tắm là có mùi vị khó chịu mà tôi lại không chịu đựng nổi mùi đó được.

Gội đầu vẫn còn ổn còn tắm…

Hu hu, tôi muốn chết…

Tôi lấy tay che đi đôi mắt, tay cầm khăn lông, đổ sữa tắm lên đó rồi chà chà người anh ấy.

Không nhìn thì không được bởi vì sẽ không chà đúng chỗ nên chà.

Tôi vừa chà vừa ngạc nhiên ở trong lòng, hóa ra thật sự có người luyện được cơ bụng tám múi, xúc cảm… Cũng tốt đấy chứ, chậc chậc.

Căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, da mặt như bị thiêu cháy, có điều nhân viên nghiên cứu đứng ở bên cạnh cứ tỏa hai mắt sáng lấp lánh như đang chờ mong điều gì đó.

Hơn nữa, toàn bộ quá trình anh ấy toàn nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt thon dài như con mèo lẳng lặng chiếu thẳng.

Nhìn qua thì vô hại nhưng lại đáng sợ vô cùng.

Tôi tự an ủi bản thân, bây giờ anh ấy không hiểu cái gì cả, không biết tôi đang làm gì với anh ấy.

Tuyệt đối không biết gì hết!

Bàn tay tôi lần mò đi xuống, đôi mắt cứ nghiêng qua một bên để né.

Nơi đó mặc một tấm vải mỏng, là do tôi yêu cầu không được cởi bỏ điểm mấu chốt cuối cùng.

Lau loa qua vài cái, đột nhiên anh ấy run run, cơ thể cũng theo đó mà lắc lư.

Tôi sợ tới mức run tay, suýt chút nữa đã làm rơi khăn lông.

Cổ tay bị anh ấy cầm lấy.

Nóng bỏng, như muốn đốt cháy cơ thể của tôi.

“Sao vậy?”

“Đau.” Ở dưới nước ấm làn da anh ấy đỏ lên, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm.

Tên nhóc này mới học nói chuyện không lâu nhưng giọng nói dễ nghe vô cùng, làm da đầu tôi tê dại.

Sau đó anh ấy nhíu mày, hình như đang tự hỏi nên dùng từ ngữ nào để diễn tả: “Khó… Cực kỳ… Khó… Chịu… Vì sao?”

“Khó chịu ở chỗ nào?”

Anh ấy chuẩn bị nói đã bị tôi cướp lời: “Chưa từng tắm nước ấm nên điều này là rất bình thường, sau này anh sẽ thấy rất thoải mái. Anh là người lớn, phải học cách tự mình tắm rửa đã biết chưa?”

Anh ấy nhìn làn nước ấm, sau đó nhìn về phía tôi: “Nước ấm… Tắm rửa… Doanh Doanh… Lần sau… Cùng nhau.. Tắm.”

Tôi nghẹn họng, cái mũi cũng bốc khói lên.

Được rồi, anh ấy không hiểu nên tôi sẽ tha thứ.

Từ ngữ nói chuyện chẳng khác nào học sinh tiểu học, nhưng gương mặt kia chẳng khác nào nam mô, nhìn một cái đã cảm thấy bản thân đã đạt tới trình độ phạm tội rồi.

Lúc chà chân, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên.

Anh ấy vẫn còn đang run rẩy hình như là không được thoải mái.

Tắm rửa xong như lột một lớp da, vô cùng sạch sẽ mát mẻ.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh cứ nở nụ cười xấu xa mà nhìn tôi, thậm chí còn có chút… Tiếc hận?!

Khi ra cửa đúng lúc đụng phải Dương Tự, anh ta giữ chặt lấy tay tôi: “Em tắm cho tên kia?”

Có lẽ là ảo giác của tôi, giọng nói của anh ta có chút khô khốc thì phải.

“Là bọn em, có rất nhiều người tắm rửa giúp anh ấy…” Theo bản năng tôi đáp lấy.

Dương Tự ngẩn ra, ánh mắt có chút khó lường: “Như vậy sao?”

Tôi tránh thoát khỏi bàn tay của anh ta, cảm thấy không thể nào hiểu được: “Em đi về nghỉ ngơi đây.”

8.

Một tháng này, cơ bản A Mãng đã thích ứng được với cuộc sống của con người.

Giáo sư Dương nói dựa theo đánh giá gần đây bây giờ năng lực của anh ấy đã đạt tới trình độ của một đứa trẻ mười mấy tuổi.

[ – .]

Hình như anh ấy biết chúng tôi không có ý muốn làm tổn thương anh ấy cho nên không hề có biểu hiện công kích nào nữa.

Cũng không cần bị nhốt lại ở trong lồng sắt, bình thường có thể đi hoạt động với nhân viên nghiên cứu, chỉ có buổi tối cần phải quay lại lồng sắt ngủ mà thôi.

Nhưng từ trong xương cốt vẫn là bản tính khó thuần đó.

Có một lần, có nhân viên nghiên cứu lấy đi cái khay đựng thức ăn của anh ấy ăn thừa đưa đi, kết quả bị ép đến trong góc, ngoài ý muốn bị té gãy chân, cả nửa tháng không thể đi đường được.

Với tư cách là ‘người chịu trách nhiệm nuôi dưỡng’ tôi lập tức vọt tới phòng thí nghiệm.

Anh ấy đang xem TV.

Trong khoảng thời gian này anh ấy cơ hồ là tham lam học hỏi hết tất cả tri thức về loại người cũng như về thế giới bên ngoài.

Tôi dạy dỗ anh ấy: “Không phải đã bảo với anh là không được tấn công người khác ư? Sao anh lại không nghe lời?”

A Mãng không nói lời nào chỉ im lặng nhìn tôi.

Cặp mắt xanh biếc kia như có ma lực, sâu không thấy đáy, dẫn người ta lún sâu vào trong vũng lầy đó.

Tôi có hơi tức giận, cảm thấy con vật mà mình nuôi không được dạy bảo tốt cho nên mới chạy ra ngoài cắn người: “Nếu không nghe lời nữa thì tôi sẽ không để ý đến anh!”

Tôi quay đầu.

Anh ấy lập tức túm quần áo của tôi: “Không, Doanh Doanh… Cứ quản tôi… Đừng không để ý đến tôi, sẽ khó chịu…”

Tôi thở dài: “Anh sẽ khó chịu thì người khác cũng sẽ khó chịu đã hiểu chưa? Sức của anh lớn, ngay cả người trưởng thành cũng không chịu được cho nên anh phải nhẹ hơn chút có biết không?”

Anh ấy gật đầu.

Tôi tiếp tục giải thích, chỉ vào người A Mãng và tôi: “Anh nhìn chúng ta xem, chúng ta giống nhau đúng không? Chúng ta là con người, con người khác với động vật và sói. Người thuộc về thế giới nhân loại, anh đã hiểu chưa?”

A Mãng nhíu mày, thấp giọng nói: “Nhưng nơi này không giống nhau!”

Tầm mắt của tôi đi xuống, thấy n.g.ự.c của mình….

“Vì sao lại không giống?”

“Nơi này của Doanh Doanh cứ phình phình.” Đôi mắt sáng tới mức dọa người thậm chí còn muốn duỗi tay chạm vào.

Càng nghe lỗ tai tôi càng đỏ bừng, sợ tới mức hất mạnh tay anh ấy: “Đừng lộn xộn!”

Đúng là muốn mạng mà! Người này nhìn thì đứng đắn ai ngờ lại gian tà như thế chứ!

Thật sự khiến người ta muốn đánh một cái!

“Bởi vì tôi là con gái, anh là con trai!” Tôi tức giận nói: “Giống như sói có sói đực và sói cái, con người cũng chia ra thành phụ nữ và đàn ông.”

“Gọi là giống cái và giống đực đã hiểu chưa?” 

“Giống cái và giống đực…” A Mãng lẩm bẩm.

Rõ ràng là không có vẻ mặt tự hỏi, ánh mắt mang theo sự thâm thúy vi diệu.

“Giống cái khác một chút so với giống đực. Với lại, giống cái sẽ có một số chỗ lớn hơn cùng với khả năng sinh sản. Giống bầy sói, trong đó sẽ có sói cái sinh ra sói con, nói như thế anh đã hiểu chưa?” Tôi tiếp tục giải thích.

“Cho nên…” Khóe miệng của anh ấy hơi cong lên: “Doanh Doanh là giống cái còn tôi là giống đực?”

Cái này… Cũng không thể nói là tật xấu gì.

“Đúng vậy, con người chúng ta gọi là phụ nữ và đàn ông.”

“Vậy Doanh Doanh cũng sẽ có chỗ sinh sản ra con sao?” Hình như anh ấy rất hứng thú với cái này.

Tôi nhíu mày, không hiểu anh ấy hỏi cái này làm gì.

“Đúng thế.”

“Vậy, như thế nào mới… Sinh được?” Ánh mắt A Mãng kích động, một lúc sau mới phun ra câu hoàn chỉnh.

A a a cứu mạng với!!!!

Kiến thức khoa học mà tôi phổ cập làm gì có cái này!

“Điều ấy không quan trọng.”

Cố gắng hết sức để kéo đề tài về: “Tóm lại con người với nhau đều là bạn, giống như những chú sói là bạn của anh lúc trước, anh không thể tổn thương người khác được, anh đã hiểu chưa?”

Trong mắt anh ấy hiện lên tia sáng lấp ló, có lẽ là đang hỏi gì đó: “Bạn ư…”

Tôi lại giải thích ý nghĩa của từ bạn bè, người thân cho A Mãng hiểu.

“Doanh Doanh là bạn của tôi sao?”

“Đúng vậy, tất cả mọi người đều là bạn của anh, vì thế không được làm hại người khác nữa, đã rõ chưa?”

Anh ấy gật đầu, nhìn có vẻ đã hiểu hết.

Kết quả… Người bạn này lại làm tôi phải chậc lưỡi nhiều lần.

9.

Sáng sớm, tôi ngáp ngủ đi ra khỏi phòng, bỗng bị A Mãng nghênh đón được.

“Doanh Doanh… Muốn gặp Doanh Doanh.” Anh ấy bướng bỉnh nói, đôi mắt lộ ra khí lạnh làm người khác giật mình.

Mấy nhân viên nghiên cứu đứng đằng sau dở khóc dở cười: “Không có cách nào, anh ta cứ một hai đòi tới tìm cô chúng tôi không ngăn được.”

Tôi đỡ trán.

Tên nhóc này đúng là dính người!

Cực kỳ dính người!

Tôi có cảm giác bản thân đang nuôi con mãnh thú hung hãn bên ngoài nhưng bên trong vô cùng dính người!

Ngoài việc không tổn thương những người khác thì A Mãng có một loại chấp niệm đối với tôi mạnh mẽ nhất.

Tôi thử giao lưu cùng anh ấy, dò hỏi vì sao anh ấy lại đối xử với tôi một cách đặc biệt như thế nhưng không nhận được câu trả lời. Giáo sư Dương nói cứ chờ một chút, chờ đến khi A Mãng học thêm nhiều ngôn từ biểu đạt hơn sẽ biết.

“Không phải mới gặp hôm qua ư?” Tôi mắng to.

Nhưng đối diện với gương mặt điển trai ấy lại chẳng từ chối nổi.

Mái tóc đen ngắn, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt chói lóa, nếu trên lỗ tai có thêm xỏ khuyên thì chắc chắn là người mẫu đắt show nhất hoặc là chàng trai cơ bắp mạnh mẽ đã lấy đi biết bao nhiêu m.á.u mũi của con gái.

Một A Mãng như vậy cho dù đi trên đường cái, cũng sẽ không làm người ta thấy khác thường chỉ biết câu dẫn người ta mà thôi.

Đúng là không từ chối được!

Nhà ăn, tôi ngồi đối diện với anh ấy vùi đầu ăn cơm sáng.

A Mãng cầm khay đồ ăn, dùng đũa kẹp lên cũng không kẹp được. Vất vả lắm mới kẹp lên thì lại bị rớt….

Tôi cứ ăn ăn ăn, sau đó nhấc đầu thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cười c.h.ế.t tôi rồi!

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khó xử, làm vẻ cầu xin: “Doanh Doanh, tôi không gắp được.”

“Đã dạy anh nhiều lần rồi sao vẫn chưa học được thế?”

Ngoài miệng tôi ghét bỏ nhưng vẫn cầm lấy đũa làm mẫu cho xem: “Đây này, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy chiếc đũa cầm chặt nó…”

Thấy anh ấy thử vài lần không được tôi đứng dậy đi ra phía sau người A Mãng.

Cúi xuống, tay cầm tay anh ấy, giống như người lớn cầm tay trẻ con dạy viết chữ vậy.

“Như vậy… Như vầy… Đã hiểu chưa?”

Tôi hứng thú bừng bừng dạy anh ấy vài động tác, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần phát hiện anh ấy đã rơi vào trạng thái yên lặng.

Độ ấm của lòng bàn tay nóng đến dọa người, bên cạnh cũng có hơi thở nóng bỏng truyền tới.

Quá gần, khoảng cách này…

Trên người A Mãng vẫn có hơi thở của núi rừng hòa lẫn với mùi hương sữa tắm.

Làm người ta có chút hoa mắt chóng mặt.

Đột nhiên tay của tôi bị nắm lấy.

“Vẫn chưa học được.” Giọng nói trầm thấp vang lên, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay tôi.

Tôi có hơi ngây người, làm mẫu cho A Mãng vài lần, khó khăn lắm mới rút ra được.

Không biết vì sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Khi tôi ngồi đối diện, ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái, nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm vụng về của anh ấy.

Nhưng khi tôi cúi đầu, cứ có cảm giác có ánh mắt dừng lên trên người mình, mang theo sự áp bách khó tả.

====

Tùy chỉnh
Danh sách chương