Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

04

10.

Chưa ăn cơm xong tôi đã bị Dương Tự kéo đến trong góc.

Anh ta mím môi, ánh mắt dịu dàng hiện lên chút hung ác nham hiểm: “Doanh Doanh, lúc nãy sao em lại cách anh ta gần như vậy?”

“Em là con gái, nếu để người khác thấy thì thế nào?”

Tôi cười đùa: “Nhưng đó là A Mãng, toàn bộ nhân viên nghiên cứu đều nhìn anh ấy lớn lên mà.”

Nếu không phải bởi vì giáo sư Dương đưa ra lời mời thì tôi cũng sẽ không ở lại.

Lúc ấy Dương Tự cũng rất vui vẻ đồng ý tham dự còn gì? Bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó chịu đó là sao?

“Anh ấy vừa mới tiếp xúc với thế giới loài người, không hiểu gì hết.”

“Tên đó không hiểu? Anh thấy anh ta hiểu rất rõ là đằng khác đấy!”

Giọng điệu Dương Tự có hơi gấp gáp: “Anh ta không biết dùng đũa có đúng không? Lần trước khi em không có ở đây, rõ ràng anh thấy anh ta đã thuần thục dùng đũa ăn xong rồi, rõ ràng là anh ta đang giả vờ!”

“Không biết tên này đang có ý định gì…”

Dương Tự muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt phức tạp lia về phía A Mãng.

Chỉ thấy anh ấy đang ngồi trên ghế, từ xa quan sát tới cảnh tượng bên này, con ngươi xanh biếc mang theo hơi thở lạnh băng nhưng cũng đầy sự mê hoặc.

Nhìn thấy tôi, A Mãng liền nở nụ cười cực kỳ xán lạn.

Vừa đẹp trai lại vừa ngây thơ.

Khiến cho ảo giác về băng giá lúc nãy tan biến thành hư không.

Trái tim tôi như bị đụng phải một cái.

Gương mặt không hiểu thế sự đó dù cho chỉ là giả vờ thì cũng không đến mức có ý xấu đâu.

“Có lẽ anh ấy đang mang tâm trạng của đứa trẻ cho nên nảy sinh ý chiếm hữu đối với người thân nhất cũng là điều bình thường.”

“Không cần lo lắng. Chờ đến khi tâm trí tăng lên tới trình độ của người trưởng thành thì sẽ không làm những việc như này nữa đâu.”

“Đúng không?” Vẻ mặt Dương Tự thay đổi liên tục: “Anh thấy tên đó không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài.”

“Dã thú thông minh, luôn thu nanh vuốt của mình trước khi bắt con mồi.”

“Doanh Doanh.”

Đột nhiên A Mãng đi từ phía sau tới, đứng bên cạnh tôi và Dương Tự.

Anh ấy tủi thân nhìn tôi: “Cháo lạnh rồi. Các người nói cái gì mà vui vẻ như thế?”

Dương Tự xụ mặt, cảnh giác nhìn anh ấy, mang theo ý xa cách: “Nói chuyện gì kệ bọn tôi liên quan gì đến anh?”

A Mãng nhìn anh ta.

Có lẽ là bởi vì khi anh ấy không nói lời nào ánh mắt trở nên thâm trầm nên tôi không biết được người này đang nghĩ gì.

Bầu không khí dường như đông cứng.

Là ảo giác của tôi ư?

Sao cứ cảm thấy có tia lửa tóe ra bốn phía thế?

Tôi nhanh chóng kéo A Mãng đi.

Không biết vì sao hôm nay anh ấy rất yên tĩnh, không quấn lấy tôi hỏi đông hỏi tây như bình thường.

Cho đến khi nghỉ ngơi vào buổi chiều, anh ấy mới tốt hơn một chút.

“Ngứa quá! A Mãng!”

Tôi bị A Mãng đè lên ghế, chỗ bị đụng nơi cánh tay và chân đều ngứa ngáy khó chịu.

Thời gian buổi chiều, anh ấy thường đùa giỡn giống như bầy sói, cứ hở tí là động lên người mà phác họa cơ thể.

Mà lúc nào cũng kéo tôi để phác họa!

Đã nói với anh ấy bao nhiêu lần đây không phải là thói quen của con người nhưng vẫn không thể nào sửa được.

Người đàn ông cao gần một mét chín mươi đè lên người tôi, cả người lộ ra sức lực to lớn, khiến hơi thở dồn dập không chịu nổi.

“Nhẹ chút…” Tôi khổ sở cầu tình.

Ánh mắt A Mãng trầm đi, cánh tay cứ ủi ủi lên người tôi.

“Đau…”

Anh ấy nhìn tôi một cách sâu kín, giọng nói trầm trần dịu nhẹ: “Hình như Doanh Doanh rất mảnh mai. Chỉ chạm một cái là nát.”

Tôi dở khóc dở cười.

Vốn dĩ sức của đàn ông đã lớn hơn so với phụ nữ, mà A Mãng lại còn là người từng sinh sống với sói một quãng thời gian dài. Trước kia anh ấy không thể khống chế được lực của mình nên mỗi lần cầm cái ly nào là bóp nát cái ly ấy.

“Đó là điều đương nhiên, tôi là con gái mà.” Tôi bĩu môi.

A Mãng thoáng buông lỏng ra, nhưng cả người vẫn ở trên tôi như cũ, hơi thở nóng rực bao quanh.

“Giống cái nào cũng mảnh mai như vậy ư?”

Có lẽ là đang tự hỏi bản thân nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên người tôi không rời.

Giọng nói ẩn chứa sự nhẫn nhịn, làm trái tim tôi bị siết chặt lại, mặt hơi nóng lên.

Tên nhóc này, đang nói lung tung gì đó!

Có chỗ nào sai sai…

Khoảng cách này… Quá thân mật rồi!

Tôi cắn môi, muốn đẩy người ra nhưng không hề xê dịch được tí nào.

Ánh mắt của cái tên đang đè lên người tôi này thì cứ nóng lên theo từng giây từng phút, làm tôi căng thẳng theo.

Cứu mạng với! Anh ấy muốn làm cái gì?

“Doanh Doanh, phối ngẫu* là cái gì?”  m thanh như bị đè nén đến mức thấp nhất.

*Phối ngẫu:  quá trình giao phối ở quần thể diễn ra hoàn toàn ngẫu nhiên, không hề có lựa chọn, dẫn đến sự gặp gỡ hết sức tình cờ giữa các kiểu gen của các giao tử đực và giao tử cái trong thụ tinh

Tôi sững sờ, giây tiếp theo gương mặt của tôi nóng đến mức có thể nấu cháo luôn được rồi.

Đột nhiên anh ấy hỏi câu đó là sao?

“Anh nghe được từ nơi nào?”

“TV.” A Mãng rầu rĩ đáp.

Ờ… Nên giải thích như thế nào đây?

“Là giống đực và giống cái kết thành bạn tình với nhau, sau khi phối ngẫu sẽ cho ra con nhỏ có kiểu gen của hai người. Bạn thì có thể có rất nhiều nhưng bạn phối ngẫu chỉ có một mà thôi.”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt xanh biếc như đang muốn nói gì đó.

Cái nhìn đó làm tôi hốt hoảng, lồng n.g.ự.c đập thình thịch.

Mặt tôi ửng hồng, dùng sức đẩy anh ấy ra, bỏ chạy nhanh như chớp.

11.

Tôi vuốt ve gương mặt nóng bỏng của bản thân, cứ có cảm giác mình đang điên rồi.

Tên nhóc này, sao không phân biệt được nặng nhẹ thế không biết? Sớm muộn gì tôi cũng bị anh ấy làm cho đứng tim!

Phải chú ý duy trì khoảng cách, cần dần dần dạy anh ấy quy tắc của con người mới được.

“Không đúng, không đúng.”

Phòng thí nghiệm, trên bàn là những tư liệu đã được đóng dấu, trên màn hình máy tính còn hiển thị đường cong biểu hiện chỉ số sinh lý.

Giáo sư Dương nhìn tư liệu, đôi mắt ẩn chứa sự mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.

“Kỳ lạ, dù kiểm tra lại bao nhiêu lần, chỉ số sinh lý của anh ta vẫn không phù hợp với chỉ số bình thường! Sức lực, tốc độ này không phải là tiêu chuẩn mà con người có thể đạt tới!”

“Tiếp tục làm thêm công tác kiểm tra đo lường!”

Giáo sư Dương thông báo với bên ngoài, gần đây sẽ có chuyên gia nước ngoài về nên bắt buộc phải làm kiểm tra đo đường về gen của A Mãng.

Lần này, chính là lấy cốt tủy bên trong ra.

A Mãng nằm ở trên ghế chữa bệnh, nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt dần hiện lên sự cảnh giác.

“Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh. Sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng là xong.”

Tôi dùng hết những gì có thể để dỗ anh ấy sau đó A Mãng mới chịu nguyện ý nằm lên ghế.

Nhưng lúc giáo sư Dương giơ cây kim châm lên nháy mắt anh ấy đã đổi sắc mặt, nhìn nó như đồ vật nguy hiểm, cả người tỏa ra hơi thở bạo ngược, điên cuồng muốn giãy giụa.

Yết hầu A Mãng phát ra tiếng gào rống, giống như con dã thú đang tức giận khiến người ta phải run lẩy bẩy.

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng!

Tất cả đồ vật dùng để chữa bệnh đều rơi trên mặt đất, xung quanh dần trở nên hỗn loạn.

“Trói anh ta lại! Chuẩn bị gây tê!” Giáo sư Dương ra mệnh lệnh.

Bốn năm người đàn ông có già có trẻ tiến lên đè mới miễn cưỡng kéo anh ấy quay về.

Tôi đứng một bên, khiếp sợ không nói nên lời.

Không chỉ tôi mà mấy người giáo sư Dương cũng vô cùng căng thẳng.

Cho dù bị dây trói lại nhưng anh ấy vẫn điên cuồng giãy giụa như cũ, ánh mắt cũng đáng sợ hơn nhiều.

Thịch thịch thịch! 

Trên ghế dựa phát ra âm thanh.

Quanh cơ thể cường tráng là hơi thở thô bạo, là cảm giác áp bách kinh sợ nhân tâm. Nếu không có sợi dây trói lại có lẽ toàn bộ phòng thí nghiệm đã trở thành tế phẩm cho m.á.u rồi.

Tôi bị dọa đến mức phải lùi về sau vài bước.

[ – .]

Cơ thể cứ thế run lên.

Giờ phút này bỗng dưng tôi có cảm giác.

Người đàn ông trước mặt này không phải là người lương thiện gì mà là con mãnh thú có thể cướp đi mạng sống của con người bất cứ lúc nào.

Hung mãnh, thông minh, có thể âm thầm chờ đợi đủ lâu sau đó vào thời khắc mấu chốt sẽ dùng một chiêu lấy đi mạng sống.

Cho đến khi liều thuốc gây mê được tiêm vào, anh ấy mới miễn cưỡng im lặng.

Trước khi đi vào tình trạng hôn mê, bỗng A Mãng nhìn về phía tôi.

Tôi không thể nào hình dung được ánh mắt đó, vừa mạnh mẽ vừa bi thương.

“Doanh Doanh…”

Hình như A Mãng muốn nói câu gì nhưng tôi không thể nghe rõ.

Vất vả lắm mới lấy được cốt tủy, mọi người trong phòng thí nghiệm đều đổ hết mồ hôi.

Vừa sợ vừa lo.

Đã lâu rồi anh ấy chưa có loại phản ứng này, hôm nay lại trở nên phát cuồng, thậm chí còn dọa người hơn so với trước.

Tôi cứ cảm thấy nguyên nhân là từ cây kim châm đó.

Và hình như anh ấy đã từng gặp qua nơi nào đó?

12.

Sau khi dọn dẹp xong, giáo sư Dương bảo khoan hãy cởi dây trói ra, chờ đến khi hiệu lực gây tê qua đi, quan sát cảm xúc trước rồi mới cởi.

Ngực tôi có hơi nghèn nghẹn, quyết định ở lại với A Mãng.

Đưa ghế lại ngồi gần anh ấy, dùng tầm mắt miêu tả bóng dáng mạnh mẽ đó.

Cái mũi cao thẳng cùng lông mi dài, khi nhắm mắt lại hoàn toàn mất đi sự tàn sát uống m.á.u vừa nãy, giống như vị thần minh đang ngủ say.

Khi mở mắt ra, cặp mắt xinh đẹp chứa đá quý bí ẩn, như có thể kể ra vô số bí mật mà con người không thể nào biết được.

Trên người A Mãng cất giấu vô số bí mật.

Tản ra hơi thở nguy hiểm….

Làm con người không có cách nào có thể tiếp cận được.

Tôi ngắm nhìn thật lâu.

Cho đến khi Dương Tự đi vào.

Trong ánh mắt của anh ta chưa đầy sự đen tối cuồn cuộn: “Đi ra ngoài đi. Nếu anh ta tỉnh lại thì cũng phải theo dõi đã.”

Tôi lắc đầu: “Không sao, em ở chỗ này chờ cũng được.”

Đột nhiên Dương Tự nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi từ trên ghế lên: “Em động tâm với anh ta?”

Câu này chẳng khác nào tia sét đánh qua ngang đầu tôi.

“Em cho rằng có thể giấu được anh sao? Mỗi ngày hai người đều dính cạnh nhau, ánh mắt của anh ta khi nhìn em có thể lừa gạt người khác à?”

Bỗng anh ta đè thấp giọng xuống: “Còn nữa, mấy ngày trước hai người đùa giỡn, thân mật như vậy, đừng nói chỉ là chơi đùa…”

“Doanh Doanh.” Dương Tự nhìn tôi chằm chằm: “Anh thấy vẻ mặt của em khi ấy, em dám nói em không động lòng ư?”

Tôi có hơi khó thở.

Câu hỏi đó là chiếc chìa khóa xé mở trái tim tôi ra trước mặt mọi người.

Mà chính tôi cũng không hiểu anh ta có tư cách gì để dùng cái miệng lưỡi đó chất vấn tôi?

Tôi hỏi lại: “Có liên quan gì đến anh sao? Học trưởng, em thích ai thì có liên quan gì đến anh không?”

Dường như Dương Tự bị câu này của tôi làm cho đau đớn.

Anh ta ghé sát lại, nhẹ nhàng nói: “Doanh Doanh, anh không có ý đó.”

“Em biết thật ra anh đối với em…”

Tôi cắt lời: “Đừng nói nữa, cả hai chúng ta cần bình tĩnh một chút.”

Mặt Dương Tự căng thẳng, vẻ mặt càng ngày càng tối lại: “Vậy đúng là em thích tên này? Em thích dã thú sao?”

Dương Tự bị làm sao vậy?

Tính cách của anh ta luôn luôn ôn hòa, sao hôm nay như đổi thành người khác thế?

Tôi bị chọc tức, nói: “Anh là người thì sao anh ấy không phải là người? Tình cảnh đó là do anh ấy muốn như vậy sao?”

Dương Tự trừng mắt nhìn tôi, cảm xúc đạt tới cùng cực.

Đột nhiên anh ta tới gần, đè tôi lên tường.

“Doanh Doanh, em thích anh mà! Anh có thể cảm giác được em vẫn luôn thích anh!”

“Chúng ta là cặp đôi do trời đất tạo nên, chúng ta mới là một đôi!”

Tôi muốn nói anh ta điên rồi thì nghe thấy bên cạnh có tiếng gào rống.

Là A Mãng!

Anh ấy đã tỉnh lại, cứ hung hăng nhìn về bên này.

Thấy Dương Tự đè tôi lên góc tường anh ấy giãy giụa phát cuồng, khiến chiếc ghế dựa phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng. Vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, giống như lúc nào cũng có thể xé xác Dương Tự ra.

“Buông cô ấy ra… Buông Doanh Doanh ra!” Anh ấy gào rống lên như nghe được tiếng lòng của tôi.

“Ồ, Doanh Doanh thích tao. Mày chỉ là con quái vật mà cũng xứng đôi với cô ấy sao?”

Anh ta cố ý, anh ta thế mà cố ý muốn hôn tôi.

Tôi khóc lóc, dùng sức đẩy anh ta: “Tránh ra! Anh điên rồi!”

Nhưng có thế nào cũng không thắng nổi sức lực của anh ta, tôi muốn gào to nhưng lại bị anh ta che miệng lại.

Tôi liều mạng giãy giụa, mà bên kia, A Mãng càng lúc càng lớn tiếng.

Cổ họng phát ra âm thanh ghê rợn, toàn bộ phòng thí nghiệm muốn lung lay sắp đổ.

“Chờ xem, quái vật!” Dương Tự cam đoan chắc chắn A Mãng đã bị trói chặt.

Bỗng dưng trước mắt có bóng đen nhanh tay ném người đi.

Tôi nghe thấy tiếng vang rất lớn, phát hiện Dương Tự bị ném lên tường, kêu lên tiếng đau đớn sau đó hôn mê bất tỉnh.

Là A Mãng! Anh ấy đã thoát ra được.

Anh ấy vẫn đang mặc trang phục của bệnh nhân, cả người toát lên hơi thở băng giá chẳng khác nào người vừa mới đến từ địa ngục.

Cặp mắt kia nhiễm đầy sát khí.

“Doanh.. Doanh…” Anh ấy tới gần tôi, lẳng lặng ngắm nhìn.

Hơi thở vờn quanh làm cho tôi cảm thấy hơi khó hô hấp.

A Mãng cứ nhìn tôi chằm chằm, trong mắt là ngọn lửa muốn đốt cháy cơ thể này.

Khẽ vuốt lấy gương mặt của tôi, động tác nhẹ nhàng, mang theo sự khẳng định khó cưỡng.

“Doanh Doanh, em là của anh…”

Tôi bị sự chiếm hữu không thèm che giấu đó dọa sợ.

Nháy mắt tất cả đã được đưa ra ánh sáng.

Gương mặt nóng lên.

Chẳng lẽ anh ấy có tâm tư đó đối với tôi sao?

Cơ thể căng thẳng, nuốt ít nước bọt, sau đó lùi lại: “Anh… Đừng tới đây…”

“Vì sao? Doanh Doanh, em là của anh.” Anh ấy từng bước ép sát, cho đến khi tôi ngã lên ghế chữa bệnh.

“Anh không cần em làm bạn, anh chỉ muốn làm phối ngẫu.”

“Doanh Doanh, giống đực duy nhất của em, là anh…”

Tiếng nói trầm thấp vang lên chậm rãi, da đầu tôi tê dại.

Trái tim như ngâm vào dung nham, bị nóng quá mức mà tan chảy.

Thông báo mãnh liệt như thế, tôi không thể nào làm như không nghe thấy được.

“Anh sẽ bảo vệ cho em.”

Càng lúc anh ấy càng đến gần, cơ hồ là muốn bao vây tôi lại.

“Anh anh… Đừng lộn xộn!” Tôi căng thẳng đến mức nói lắp bắp.

Muốn khóc quá!

Duỗi tay đẩy đẩy lại chạm đến vòng n.g.ự.c cứng rắn.

Cơ thể sừng sững như núi, có đẩy thế nào cũng không đẩy được.

Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra, mấy người đàn ông vọt tới, liều mạng ấn A Mãng xuống để anh ấy trấn tĩnh lại.

Tôi như người c.h.ế.t đuối được cứu vớt lên không trung, cuối cùng cũng được thở phào.

“Dương Tự! Dương Tự!”

Giữa âm thanh giãy giụa, nhân viên nhanh chóng chạy tới, la lên cấp cứu, tiếng nói xen lẫn tiếng gào.

Còn có người kéo tôi ra, giống như mang tội phạm còn sống sót mà đưa đi.

====

Tùy chỉnh
Danh sách chương