Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó theo bản năng cảm thấy chuyện có chỗ không thích hợp.
James chỉ đi vào quan sát cơ sở hình dáng đặc thù làm sao có thể bị công kích được?
“A Mãng đã thích ứng được với thân phận của con người, cũng có thể giao lưu bình thường rồi. Chỉ là kiểm tra bình thường sao có thể đả thương người khác chứ? Chẳng lẽ là bởi vì chưa quen thuộc?”
Nhưng có giáo sư Dương ở đó thì theo lý sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.
Nhân viên nghiên cứu cũng không nói được, chỉ nói A Mãng bắt được cơ hội liền công kích đối phương.
“Giống như ở trong phòng nghiên cứu vậy, nhìn thấy giáo sư James như thấy kẻ thù g.i.ế.c cha mình, liều mạng xông lên để báo thù…”
Tôi càng ngày càng bất an.
Cứ cảm thấy mọi chuyện không đúng.
Đêm đó A Mãng đã bị khống chế.
James kết luận: 082 quá nguy hiểm, yêu cầu tăng thêm sự khống chế và quản thúc.
Mấy ngày nay tôi không có cách nào để đi nhìn anh ấy được.
James đặt ra một kế hoạch kiểm tra vô cùng hà khắc, cũng đưa ra quy định cho nhân viên nghiên cứu khi nào mới có thể đi vào, tôi cứ như là học sinh bên ngoài bị đuổi ra không có tư cách đi vào nghiên cứu.
Cái này thì không có gì, nhưng A Mãng đã nhiều ngày chưa được thả ra ngoài.
Thực chất những hoạt động đó đã được chế ra để đưa anh ấy về với con người, nhưng gần đây chẳng thể làm cái nào.
Cần phải nghiên cứu nguyên nhân cơ năng sinh lý của A Mãng khác so với người bình thường, nhưng nghiên cứu cái gì chứ?
Tưởng tượng đến cảnh A Mãng bị nhốt trong phòng không thấy ánh mặt trời suốt ngày, tôi cực kỳ khó chịu cũng khó mà hiểu được tâm tình của anh ấy ngay lúc đó.
“Trời ạ, kia vẫn là con người ư?”
“Quả thực giống quái vật hơn là con người, là quái vật đó!”
Tôi muốn đi tìm giáo sư Dương, lúc đi trên hành lang thì nghe thấy nhân viên nghiên cứu khe khẽ nói nhỏ.
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ nghiên cứu mới có tiến triển?
Đến khi đi tới cửa văn phòng của giáo sư Dương bỗng có tiếng nói trầm thấp truyền ra.
“082 cần phải bị mang đi, nếu không lập tức chấp hành…”
“Đó là mạng người đang sống sờ sờ đấy!”
“Không xử lý mới xảy ra vấn đề lớn thì đúng hơn!”
“Đây là người của chúng tôi…. Chúng tôi yêu cầu đưa về, các người không có quyền quyết định.”
Cuộc đối thoại ở bên trong rất kỳ quái, càng nghe càng cảm thấy khủng bố.
Mạng người? Xử lý?
Bọn họ muốn xử lý A Mãng ư?
Suy nghĩ sâu xa một chút, nháy mắt cả lông tơ của tôi dựng đứng lên.
Bang một tiếng, cửa bị kéo ra, ánh mắt hung ác như con chim ưng của James đảo qua người tôi làm người ta thấy khiếp lạnh.
Tôi vọt vào tìm giáo sư Dương: “Giáo sư…”
Giáo sư Dương dựa vào ghế, nhìn có chút mệt mỏi.
Không chờ tôi mở miệng, ông ấy đã đưa tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương: “Bạn học Trình, có chuyện này muốn nói với em.”
“Hạng mục nghiên cứu lần này không cần hai em tham gia nữa, em và bạn học Dương có thể về nhà. Chúng tôi sẽ chuyển tiền qua tài khoản của các em sau, trong khoảng thời gian này cảm ơn…”
Giọng nói của giáo sư Dương trầm hơn mọi ngày, cả người mất đi khí phách hăng hái của trước đây.
Tôi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Là James?”
“Vì sao? Ông ta chỉ tới đây là hiệp trợ nghiên cứu, làm gì có tư cách mà quyết định?”
“Thật xin lỗi…”
“Giáo sư, có phải đã có kết luận gì rồi đúng không?”
Mặt giáo sư Dương mang theo vẻ áy náy, thở dài: “Cái đó là cơ mật nên tôi cũng không thể nói nhiều. Bạn học Trình, cảm ơn em đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này.”
Cơ mật?
Là cơ mật gì? Có liên quan đến tính mạng sao?
Tôi không từ bỏ truy hỏi đến cùng: “Giáo sư, có phải các ông vừa mới nói xử lý cái gì đó, vậy là có ý gì? Các ông muốn g.i.ế.c c.h.ế.t A Mãng sao?”
Giáo sư Dương sững sờ, sắc mặt căng thẳng, cuối cùng vẫn thấp giọng trả lời: “Em nghe lầm rồi…”
Ông ấy không hề hé răng cho nên tôi không hỏi được gì cả.
17.
Tôi như người mất đi hồn phách mà rời đi, trong đầu toàn là chuyện của A Mãng.
Không đâu, bọn họ không có khả năng g.i.ế.c người. Dù sao cũng là con người với nhau, có ai mà ra tay g.i.ế.c hại người không phải là chuột bạch chứ…
Nhưng sau khi gặp Dương Tự, ảo tưởng này của tôi lập tức biến mất.
Thấy tôi quay đầu lại, anh ta cất giọng nặng nề: “082 phải bị c.h.ế.t theo cách không đau, em cũng không muốn quan tâm sao?”
Trái tim bị siết chặt một cái.
Bọn họ cho A Mãng c.h.ế.t không đau?
“Chết không đau?” Giọng nói của tôi run rẩy.
Dương Tự nhìn bốn phía xung quanh, hạ giọng nói: “Đi cùng anh.”
Dương Tự đưa tôi đến phòng của anh ta, sau đó phát một video.
Chất lượng video có hơi mờ, hình ảnh vẫn luôn rung rung, có lẽ là video được quay lén.
Trên màn hình là James, ông ta đang giơ di động nhắn tin với ai đó.
Mấy câu tiếng Anh được gửi liên tiếp nhưng có thể đọc ra được những chữ như ‘tử vong’, ‘dẫn anh ta về nước’.
“Anh đã đi tra tư liệu về James, mười mấy năm trước ông ta từng tới Trung Quốc. Em có biết lúc đó ông ta đã dừng chân ở chỗ nào không?”
Nghĩ đến việc James quen thuộc với nơi này như thế trong đầu lóe lên tia sáng: “Chính là nơi này?”
Dương Tự gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lúc ấy ông ta là một nhà sinh vật học thuộc trung tâm bảo hộ quốc tế, đã đến nơi này để nghiên cứu. Hiện tại căn cứ này cũng chính là địa chỉ ban đầu mà ông ta đã làm.”
“Anh đã hỏi mấy người dân xung quanh, mười mấy năm trước, nơi này đúng là từng có người nước ngoài đi tới.”
Trong lòng tôi căng chặt: “Lúc ấy bọn họ tới đây làm cái gì?”
Hình ảnh sinh động bỗng hiện lên trước mắt tôi.
“Tự em xem đi.” Ánh mắt của Dương Tự cực kỳ phức tạp, lén mở một folder: “Đây là anh trộm sao chép từ văn phòng của James.”
Nội dung tư liệu đó… Là nhật ký thực nghiệm nghiên cứu.
Bên trong nhật ký toàn là tiếng Anh, Dương Tự dùng bút đánh dấu lên một số từ ngữ.
‘Thể thực nghiệm’, ‘Xuất hiện tình trạng sốt cao, nôn mửa’, ‘Tử vong’, ‘Chỉ số sinh lý trên diện rộng tăng lên, tính tình khác lạ, có nguy cơ cuồng loạn’…
Trong đó có những con số ghi ở phía sau, bất thình lình chữ số ‘082’ hiện lên.
Càng khiếp sợ hơn là, trong tư liệu còn có một ít ảnh chụp.
Toàn bộ đều là những đứa trẻ nhỏ tuổi.
Có đứa trẻ bị ép nằm lên bàn phẫu thuật, cổ tay và cánh tay đều bị ứ mau do giãy giụa nhiều, có đứa bé c.h.ế.t lặng trong tư thế đứng, camera gần như chụp lại được toàn bộ cơ thể, còn có những đứa bé bị nhốt ở trong nhà để quan sát, bị trói trên ghế nhỏ hẹp, mặc cho người ta xâu xé…
Ở giữa có một bức ảnh, đứa bé ấy có đôi mắt xanh biếc.
Cậu bé lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn ảnh, không khóc không nháo, nhưng sâu trong đôi mắt có ngọn lửa như muốn thiêu đốt, có sát khí che lấp cả trời đất.
Đó là… A Mãng?!
Tôi càng xem càng thấy khó chịu.
Như thể nghe thấy tiếng khóc than, tiếng thét chói tai, vẻ mặt vô cảm của nhân viên nghiên cứu, những chiếc kim tiêm đi sâu vào cơ thể, d.a.o phẫu thuật cùng các loại dụng cụ hành động trên cơ thể non nớt đó.
Ngay cả trong không khí cũng nhiễm phải mùi m.á.u tươi.
Tôi cắn răng, chịu đựng cơn cuồn cuộn đang trào dâng trong ngực.
Xem đến trang cuối cùng, có chữ viết cỡ lớn ‘Thực nghiệm thất bại, thu thể thực nghiệm về xử lý’.
Khép lại folder, tôi dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn Dương Tự.
“Năm đó bọn họ ở chỗ này… Bắt những đứa trẻ làm thực nghiệm?” Tôi cắn răng cố gắng nói ra câu từ hoàn chỉnh.
[ – .]
Lấy người sống để làm thực nghiệm, là điều cấm kỵ trong sinh vật học.
Mà bọn họ dám dùng những đứa trẻ để làm thực nghiệm!
“Cái gọi là trung tâm bảo hộ có lẽ là dùng để che mắt thực nghiệm năm đó.”
“Những đứa trẻ đều là người Trung Quốc, chỉ sợ là vơ vét từ các nơi… Có nhiều năm, rất nhiều vụ mất tích trẻ em được nổ ra và không có cách nào tìm về được.” Dương Tự cũng cắn răng mà nói.
Sự phẫn nộ dâng trào trong cơ thể chúng tôi.
Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu rồi im lặng.
Tin tức chưa được hoàn chỉnh nhưng cơ bản có thể đoán được năm đó A Mãng là người mà bọn chúng dùng để làm thực nghiệm, mà người phụ trách chính là James.
Cho nên khi ông ta gọi A Mãng là 082, đơn giản bởi vì trong mắt ông ta A Mãng chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.
“Bọn họ muốn A Mãng lập tức c.h.ế.t không đau?”
“Anh nghe thấy James và giáo sư Dương nói, kết quả kiểm tra đo lường gen của 082 không thể không chế, trạng thái sẽ bị bệnh như chó dại, sắp tới sẽ bùng nổ cho nên yêu cầu chấp hành c.h.ế.t không đau.”
“Hoặc là James sẽ đưa anh ta về phòng thí nghiệm của ông ta ở nước M, ở nơi đó sẽ làm thêm một bước nghiên cứu nữa.”
Mang về quốc gia của bọn họ?
Ở nơi đó tiếp tục làm chuột bạch nghiên cứu sao?
Sau đó dù thất bại hay không thì bọn họ cũng sẽ xử lý như những con chuột bạch đó?
Cái gì mà công kích người đó chẳng qua là cái cớ mà bọn họ dùng để tiếp tục bản thực nghiệm này mà thôi!
Trên tư liệu có viết ‘Thực nghiệm thất bại, thu thể thực nghiệm về xứ lý’, tôi và Dương Tự hiểu ý đó có nghĩa là gì.
“Chúng ta phải đi cứu A Mãng!” Tôi vô cùng kích động nói.
Dương Tự mím môi, gật đầu: “Được, Doanh Doanh. Anh sẽ giúp em.”
Tôi dừng lại một chút: “Vì sao?”
“Giống như em nói, anh ta cũng là người.”
“Huống hồ còn là người của quốc gia chúng ta.”
Bỗng nhiên trong đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Cùng tôi thảo luận về vấn đề học thuật, vô tình gặp được ở thư viện sau đó cùng nhau đi học, khi làm thực nghiệm có điều gì không biết sẽ giúp tôi…
Là sinh viên ưu tú được lên diễn thuyết trên sân khấu, trái tim nhân hậu cùng nụ cười dịu dàng, người học trưởng ấy vẫn còn ở đó.
Dương Tự cười khổ, vẻ mặt chua xót: “Với lại anh cũng có chút tâm tư, anh không muốn em chán ghét anh.”
18.
Nghe nói ngày mai James sẽ đưa A Mãng đi.
Đêm đó, theo sự thay ca của nhân viên nghiên cứu, tôi trộm lấy chìa khóa của phòng A Mãng.
Còn Dương Tự đi vào phòng điều khiển, tán gẫu cùng nhân viên nghiên cứu ở đó.
A Mãng ngồi ở trong góc, cả người mặc áo bệnh nhân trắng sọc, nhìn có phần sa sút.
Tôi nhanh chóng mở cửa song sắt ra.
Hình như anh ấy gầy đi rồi….
Chiếc cằm thon gầy giờ thành nhọn hoắt, lộ ra cánh tay đầy lỗ kim. Có trời mới biết trong khoảng thời gian này James đã làm gì đối với A Mãng.
“Doanh Doanh, anh là quái vật ư?”
“Ông ta nói anh là quái vật, không xứng đáng với em.”
Giọng nói trầm thấp giống như đang chờ đợi đáp án quan trọng nhất, sau đó sẽ quyết định sống cuộc sống mới hoặc là c.h.ế.t đi.
Mũi tôi đỏ bừng.
“Anh không phải là quái vật!” Tôi dùng sức phản bác: “Tất cả mọi chuyện không phải do anh sai, là do những người xấu đó làm việc ác!”
“Anh là con người, là con người giống như em.”
Ở độ tuổi đó của anh ấy, đáng lẽ được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay thì bị bọn họ bắt làm vật thí nghiệm, như con chuột bạch mặc người ta xâu xé, không có tự do, cũng không có tôn nghiêm chỉ có m.á.u và đau đớn, còn phải chịu sự miệt thị của người khác.
Chờ đến khi quay về thế giới con người lại còn bị bắt làm quái vật.
Anh ấy là con người!
Tôi không nén được sự chua xót!
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì tôi thực sự muốn ôm anh ấy khóc một trận.
A Mãng yên lặng nhìn tôi, vẻ mê mang trong mắt tan biến, như trút được gánh nặng.
Dưới ánh đèn đôi mắt phát sáng, khuôn miệng cong cong.
“Vậy vì sao em không tới thăm anh? Anh còn cho rằng em không cần anh nữa.”
Tôi kéo anh ấy đi ra ngoài: “Xin lỗi anh, là em tới muộn, đều do người xấu ngăn cản em.”
Không có thời gian nói quá nhiều, tôi gắt gao ấn vai anh ấy xuống.
“Nghe em nói, người xấu sẽ xuống tay với anh cho nên bây giờ anh phải chạy đi.”
Đi vào hàng lang, tôi quẹo vào chỗ không người, lôi kéo anh ấy đi nhanh hơn.
Vừa đi vừa dặn dò vài điều.
Tôi đưa tiền, dặn anh ấy đi dọc theo bờ sông nhờ người khác giúp đỡ, hoặc là quay về rừng rậm lánh nạn.
“Nghe lời, anh đi rồi thì đừng quay lại. Chắc chắn người xấu sẽ lập bẫy khắp nơi, vì thế dù có thế nào anh cũng đừng trở về đã biết chưa?”
“Doanh Doanh không đi cùng với anh sao?”
“Em không đi, em còn phải giải quyết rất nhiều việc nữa.” Phải nghĩ cách ngăn chặn và giải quyết James.
Anh ấy nhíu mày: “Vậy anh cũng không đi.”
Tôi đỡ trán, giờ này là giờ nào rồi mà còn diễn phim tình cảm hả?
“Đừng làm loạn.”
A Mãng mím mối: “Anh muốn ở bên cạnh để bảo vệ em.”
Tôi bị chọc giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tên nhóc này ngoan cố chẳng khác nào tảng đá cả.
“Không phải nói sẽ nghe lời em à? Nếu không nghe thì em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Chiếc cằm bị banh ra: “Không muốn.”
“Trách nhiệm của phối ngẫu chính là anh không thể bỏ Doanh Doanh lại một mình được.”
Được rồi, tôi bị bệnh cao huyết áp rồi, tôi không còn cách nào với anh ấy nữa rồi.
“Leng keng—”
Đột nhiên tiếng chuông cảnh báo vang lên, trên hành lang vang đến tiếng chạy của nhân viên nghiên cứu.
Không kịp mất!
Chúng tôi còn chưa đi tới cửa hông đã chuẩn bị, phải làm sao bây giờ?
Không còn cách nào khác, tôi kéo cửa sổ ra. Nơi này là tầng hai, bên ngoài còn có điều hòa và ống dẫn.
“Anh có thể làm được đúng không?”
Anh ấy có thể, tôi biết.”
“Nhảy!” Tôi cố gắng kêu: “Anh không nhảy thì bây giờ em sẽ nhảy xuống.”
Thấy anh ấy vẫn đứng im ở đó, tôi xông lên vịn cửa sổ tính nhảy thì bị anh ấy chặn ngang ôm lấy.
“Đừng nhảy… Anh sẽ đi.”
Xúc cảm bên hông rời xa, cuối cùng anh ấy nhìn tôi thật sâu, sau đó nhảy từ cửa sổ xuống.
Mấy người James xông lên, thấy A Mãng đưa tay nắm lấy vật bên ngoài nhảy xuống mặt đất, cơ thể mạnh mẽ chạy vào rừng rậm, chìm vào bóng đêm mênh mông.
Giọt nước cuối cùng cũng về với biển rộng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vừa vui mừng nhưng cũng cảm thấy phiền muộn.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy A Mãng.
Nhưng tôi có hơi luyến tiếc.
“Fuck!” James không nhịn được mà tuôn ra câu tục, ánh mắt như muốn nuốt sống người khác.