Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Nhìn thì cứ nhìn dù sao ông ta cũng không dám làm gì tôi.
Nhưng buổi tối ngày hôm sau, ông ta đã cột tôi ở bên ngoài, đúng chỗ mà A Mãng đã chạy đi.
Tôi bị trợ lý của ông ta trói lên ghế, nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là chỗ nào, bọn họ đưa tôi tới đây làm gì?
“Ông điên rồi sao? Đây là phòng thí nghiệm của chúng tôi, ông dám trói người ngay tại chỗ này?”
Mặt James xụ lại: “Có cái gì mà không dám? Thực nghiệm này là do tao tiếp quản, 082 là tài sản của bọn tao!”
Tôi sợ ngây người.
Sao ông ta dám nói ra lời đó chứ?
Làm loại thực nghiệm này trên lãnh thổ của quốc gia khác, còn dám dõng dạc nói đến ai là tài sản của họ nữa ư?
“Nếu không phải do mày thả 082 đi thì tao cũng không cần làm cách này để gọi tên đó về. Trói cho chặt vào!”
Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh ấy sẽ không quay về.”
Tôi và A Mãng đã nói rồi, anh ấy đi thì đừng trở về.
Ông ta cười: “Phải không?”
“Theo như hiểu biết của tao là không phải như vậy, 082 rất coi trọng mày.”
“Hơn nữa, mày có lẽ chưa hiểu rõ 082, đó là một đứa bé vô cùng thông minh, còn lừa gạt được bọn tao..” Trên mặt ông ta hiện lên vẻ cảm khái, hình như đang nhớ lại chuyện xưa nào đó.
“Có lẽ giờ này tên đó đang ở gần đây âm thầm quan sát nhỉ? Mày nói xem nếu mày gặp nguy hiểm thì tên đó có xuất hiện hay không?”
Tôi liều mạng giãy giụa, kêu cứu mạng.
“Mọi người yên tâm. Cái này chỉ là cách để đưa 082 trở về, chúng tôi sẽ không tổn thương bất cứ người nào, mời mọi người về chỗ làm tiếp công việc của mình đi.” James nói một cách đường hoàng chính đáng.
Nghe thấy âm thanh tò mò của nhân viên nghiên cứu sau đó ai nấy cũng tản ra đi về.
Đáng chết!
Trợ lý của James đã phân tán ra hết vị trí, chỉ chờ A Mãng chui đầu vào lưới.
Đừng tới, ngàn vạn lần đừng tới!
Tôi cố ý hỏi nhằm phân tán lực chú ý của ông ta.
“Năm đó, rốt cuộc các người đã làm thực nghiệm gì?”
Trong mắt James lộ ra ánh sáng: “Cái gì mà thực nghiệm chứ?”
“Là nghiên cứu vĩ đại.” Ông ta đưa hai tay lên trời cao, có cảm giác cuồng nhiệt vô cùng: “Thay đổi sự yếu ớt của nhân loại, cho thêm tính cường đại cùng tốc độ và sức lực.”
“Ý của các ông là…” Tôi khó có thể mà tin được: “Thực nghiệm cải tạo gen?”
James không trả lời, ngầm đồng ý với điều đó.
“Đáng tiếc ngoại trừ 082 thì những vật thí nghiệm khác đều thất bại.”
“Cuối cùng chỉ còn tên đó may mắn tồn tại, vậy mà lại trốn thoát!”
Nếu không phải kêu dừng lại cuộc thực nghiệm thất bại, hơn nữa bên chỗ bọn mày phát hiện ra điều khác thường thì bọn tao cũng không cần phải rời đi nhanh như vậy, ít nhất là đã có thể đem 082 trở về.”
Cả người tôi đều tỏa ra hơi lạnh.
Cải tạo gen con người, ông ta muốn tạo ra vị thần à?
Cái này sẽ không được đưa ra ánh sáng quốc tế, là một nhà sinh vật học ông ta không có khả năng không biết đến việc nguy hiểm này. Huống hồ, ông ta còn dùng người sống sờ sờ để thực hiện tư tưởng của bản thân!
“Ông điên rồi…”
“Mày thì biết cái gì? Đây là khoa học! Bọn mày chỉ là con kiến để chứng minh sự vĩ đại đó thôi!”
“Chờ đến khi tao mang 082 về tiếp tục nghiên cứu đến lúc đó toàn bộ thế giới sẽ bị chấn động.” James như lâm vào sự điên cuồng.
Tay tôi lặng lẽ giãy giụa ở sau ghế, cố gắng thoát khỏi sợi dây đang trói mình.
Đột nhiên trong rừng cây có tiếng động phát ra, một bóng người chạy nhanh tới hướng này.
Trái tim của tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Là A Mãng!
20.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười lạnh của James, hình như đang cười nhạo 082 tự chui đầu vô lưới.
Như quay về ngày hôm đó, anh ấy cũng không chút do dự chạy về phía tôi.
Mặc dù tôi rất cảm động nhưng lại vội muốn chết: “Anh quay lại làm cái gì?”
Thấy những người nằm vùng đang chuẩn bị mở s.ú.n.g gây mê, giây tiếp theo, bốn phía rừng rậm có tiếng sột soạt.
Ánh lửa chiếu lên, sau đó lộ ra cơ thể hoàn chỉnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Là bầy sói.
Nếu có một con thì không sao nhưng đằng này lại có tận mười mấy con sói hoang dại. Con nào con nấy đều có cơ thể cường tráng, nhe răng trợn mắt, yết hầu lăn lộn như bị mạo phạm, gầm nhẹ phát uy.
“Đừng hoảng loạn! Chú ý khoảng cách nhắm bắn!”
Bầy sói nhanh hơn so với bọn chúng, toàn bộ nhóm trợ lý đều tản đi. Có người b.ắ.n s.ú.n.g gây mê nhưng không trúng, có tiếng la hét hoảng sợ tới chói tai.
Bầy sói đã được huấn luyện nên khả năng chinh chiến xốc vác chẳng khác nào quân đội.
Đặc biệt có mấy con xác định James là mục tiêu, xé rách trên người ông ta làm hiện lên vài đường máu.
Tình thế xoay chuyển.
Tôi choáng váng cả người.
A Mãng đã nhích lại gần, động tác nhanh nhẹn cởi trói giúp tôi.
Trợn mắt há mồm, tôi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
A Mãng chớp mắt: “Cái này còn phải hỏi sao?”
….
Hai chữ bội phục, tôi chỉ muốn nói như vậy.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, tôi tức giận đ.ấ.m anh ấy: “Đã bảo anh đừng quay lại sao anh còn về hả?”
Vừa mắng vừa cười vừa khóc.
Bỗng nhiên bàn tay đang đ.ấ.m bị nắm lấy.
Anh ấy kéo tay của tôi, dán lên lồng n.g.ự.c mình.
“Ở nơi này luyến tiếc Doanh Doanh. Không có em bên cạnh, anh sẽ khó chịu muốn chết.”
Lòng bàn tay truyền đến cơn nóng rực, còn có trái tim đang đập loạn nhịp.
Cứu mạng với, tên nhóc này, sao lại… Sao lại… Cứ luôn làm người ta đỏ mặt thế hả?
Nhìn vào đôi mắt xanh biếc đó, tôi biết, mình thảm rồi.
Ôi trời.
Tôi xong rồi.
Tôi rơi vào… Cái kia mất rồi…
“Doanh Doanh, không sao chứ?”
Dương Tự và giáo sư Dương cùng với mấy nhân viên nghiên cứu chạy tới chỗ này. Thấy hiện trường tất cả đều bị dọa sợ, không dám tiến lên vì sợ hãi bầy sói.
A Mãng huýt sáo một cái, bầy sói lập tức thối lui.
Ngoại trừ James thì những người khác đều không bị thương.
Cánh tay của ông ta và trên đùi đều có dấu vết cắn sẽ, miệng vết thương sâu hoắm, mặc dù không mất mạng nhưng cũng rất chật vật. Trong miệng liên tục phát ra những câu tiếng Anh chói tai.
“James, ông dám bóp méo số liệu!”
“082 căn bản không có nguy hiểm, ông chỉ làm thế để lấy cớ đưa anh ta về!”
“Thực nghiệm năm đó của các người đúng là tàn nhẫn!”
[ – .]
Giáo sư Dương gào rít lên, đem tư liệu bằng giấy A4 ném lên đầu James.
James lừa ông ấy.
Mười mấy năm trước, trên danh nghĩa của trung tâm bảo hộ, đám người James đã tiến hành thực nghiệm cải tạo gen ở đây, ý đồ thông qua DNA sáng tạo ra con người có tính đột phá.
Giữa việc sửa đổi gen, đa số trẻ con đều không chịu đựng được, một là tử vong hai là xuất hiện tác dụng phụ khác. Chỉ có 082 là may mắn còn tồn tại, cũng chính là A Mãng.
Bởi vì thực nghiệm thất bại nên bị đình chỉ, hơn nữa trung tâm bảo hộ phải đóng cửa, những thể thực nghiệm đều bị đưa về chỉ có 082 là trốn thoát, đi sâu vào rừng rậm, sinh sống cùng bầy sói.
Cho đến mười mấy năm sau, trở lại thế giới con người lần nữa, lại đụng phải người tra tấn mình năm đó.
Cho nên A Mãng mới điên cuồng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t James.
James nằm trên mặt đất, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ồ, 082, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tao sao?”
“Mày là con quái vật, chỉ có tao mới tiếp nhận được mày! Mày là kiệt tác suốt đời của tao!”
Có lẽ ông ta đã điên rồi.
A Mãng ngồi xổm xuống, dưới ánh trăng đôi mắt lóe lên tia sáng.
“Không cần!”
Tất cả chúng tôi đều lo rằng anh ấy sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Nhưng anh ấy chỉ vặn gãy cánh tay của James, giọng điệu bình tĩnh: “Tao cũng rất muốn g.i.ế.c mày, nhưng bây giờ tao là con người.”
“Tao không phải là quái vật.”
“Mày mới là quái vật.”
21.
Mùa hè này đã khiến cho trái tim biết bao nhiêu người rung động, tràn ngập cảnh tượng không thể nào tin nổi.
Trước khi bước lên con đường này, tôi và Dương Tự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế.
Chung tôi trở nên thành thục hơn, đi vào nghênh đón sự tà ác và chính nghĩa của xã hội.
Chúng tôi báo cảnh sát, bởi vì James làm thực nghiêm phi hợp pháp trên quốc gia của tôi, làm tổn thương công dân của quốc gia tôi nên đã bị bắt.
Nghe nói ông ta có nhờ người bảo lãnh nhưng tư liệu nghiên cứu làm chứng cứ cho nên những kẻ tham gia vào thực nghiệm này đều bị bắt. Vì chuyện này diễn ra trên địa bàn nước tôi cho nên đã xử lý theo hình pháp của quốc gia này.
Người này rời đi thì sẽ gặp được người khác.
Có một số người thậm chí còn tìm được đường về nhà.
Ví dụ như mùa hè nào đó.
Tôi nằm trên ghế sô pha như con cá mặn.
Cái tên cơ bắp tám múi cao một mét chín mươi vừa đi ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt đầy sự tủi thân: “Doanh Doanh, máy nước nóng… Sao không dùng được?”
Điểm mấu chốt chính là, anh ấy chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Áo sơ mi bị dính nước, mái tóc hỗn độn.
Suýt chút nữa tôi phun miếng nước có ga ở trong miệng ra bên ngoài.
Chắc chắn là anh ấy cố ý.
Tên nhóc này toàn có những suy nghĩ xấu xa, mà những luồng suy nghĩ đó đã bị bại lộ khi còn ở căn cứ rồi.
Ông trời của tôi ơi, ai không biết còn tưởng rằng người này là con thỏ trắng ngây thơ vô hại nữa.
“Không phải đã dạy anh rất nhiều lần rồi sao? Còn nữa, mặc quần áo cho đàng hoàng.” Tôi che mắt lại nhìn lén qua kẽ hở.
Chậc chậc, đúng là không nên thấy mà.
“Ồ.” Anh ấy rầu rĩ gật đầu: “Anh còn tưởng rằng Doanh Doanh thích nhìn.”
Cái gì?!
“Mỗi lần ăn mặc thế này Doanh Doanh sẽ rất kích động cho nên anh cảm thấy chắc là em thích.”
A Mãng trả lời một cách nghiêm túc như đã điều tra được vụ án nào đó.
Tôi tức giận đến mức muốn lên trời luôn.
A Mãng đã có tên chính thức của mình, Trình Mãng.
Gen của anh ấy bị cường hóa nhưng vẫn sống sót, và cũng là trưởng hợp đặc biệt, không có ý nghĩa tham khảo cũng không có tính hợp pháp. Giáo sư Dương nói không thể để xuất hiện bất cứ trường hợp đặc biệt nào nữa.
Cứ như thế, A Mãng chính thức quay về thế giới con người.
Mà anh ấy cũng thích ứng rất tốt.
Gần đây, còn tìm được một công việc người mẫu.
Có lẽ là nghe quá nhiều tiếng thét chói tai cho nên anh ấy biết bản thân mình cực kỳ đẹp trai, vì thế cứ lắc lư ở trước mặt tôi hoài.
Lê cái dép đến ngồi cạnh tôi, đôi mắt chớp chớp.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.
“Anh… Nhìn cái gì?”
Mười giây sau, anh ấy nhíu mày: “Rõ ràng trong TV nói đinh luật nhìn đối phương mười lăm giây, nếu như đối phương thích sẽ hôn bạn, sao Doanh Doanh không hề có phản ứng gì thế?”
Khóe miệng tôi run rẩy.
Tên nhóc này xem phim <Vì sao đưa anh đến> à?
“Chẳng lẽ anh không hấp dẫn được Doanh Doanh sao?”
“Em thực sự không muốn làm bạn gái của anh ư?” Bây giờ anh ấy đã học xong từ vựng, ngay cả từ phối ngẫu cũng đã tìm được cụm thay thế.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh của anh ấy tôi bật cười.
“Được rồi, em cũng chưa nói là em không đồng ý mà.” Tôi nhỏ giọng nói.
Nháy mắt cả sắc mặt anh ấy sáng lên, tinh thần phấn chấn, đôi mắt càng lúc càng trầm. Cứ tiến lại gần tôi từng chút từng chút một.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Trong TV nói hôn nhau sẽ tạo ra con nhỏ.”
Hả? Tình tiết phía sau đâu? Sao anh cắt đi thế?
Nháy mắt tôi có cảm giác bản thân bị theo dõi giống như ngày hôm đó.
Sáng sớm….
Tôi xoa eo, biết thế chẳng làm.
Biết là anh ấy khác với người thường nhưng cái đó cũng khác quá đi!
Tôi thật sự muốn khóc.
Nhưng ai bảo tôi là người yêu của người ta, đành phải rưng rưng chịu đựng thôi.
Sau đó, A Mãng và tôi cùng quay về khu rừng kia.
Sâu trong rừng, bầy sói như nhận được tín hiệu, tiến lên vây quanh, vui mừng chồm lên người A Mãng. Dính chặt giống như đã lâu chưa được nhìn thấy người thân.
Có con sói cứ kêu to ô ô bên người anh ấy, lôi kéo anh ấy đi vào động bí mật.
Bên trong có mấy sói con đang lăn lộn trên mặt đất, ngửi ngửi mùi của sói mẹ, hung hăng bò lại gần.
A Mãng vuốt ve sói nhỏ, nghe sói kêu đột nhiên cười cười.
“Tiểu Thất đang nhìn em đó.”
Tiểu Thất? Là con sói mẹ ư?
A Mãng cười có chút giảo hoạt: “Cô ấy đang hỏi anh, vì sao anh còn chưa có con?”
Anh ấy nói ra câu này không thấy mất mặt à?
“Là Tiểu Thất nói anh chỉ thuật lại thôi!”
Thuật lại cái rắm!
Tôi hung hăng cắn mấy cái mới hả cơn giận.
Sau giờ nghỉ trưa, tôi và A Mãng dựa vào gốc cây nằm ngủ. Bầy sói cuộn tròn xung quanh, cả đám đi vào mộng đẹp.
Bóng cây lắc lư khi gió núi thổi qua.
====