Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“À đúng rồi, chuyện nong lộ ra ngoài nhé. chị con, mẹ cho chị hũ thịt khô, sẽ sau. Nếu hỏi bảo mẹ không chuẩn bị cho con cả, kẻo chị con lại nghĩ ngợi.”
“Con biết rồi.”
Cúp xong, Tôn Chí ném lên bàn, nhún vai :
“Bé yêu, em nghe rồi đấy, sinh nhật mẹ anh chuyển cho anh 200 ngàn.”
Anh bế tôi ngồi lên đùi, cười ranh mãnh:
“Nếu ba mẹ em thật sự cho em 200 , anh cược. 200 ngàn , anh đưa em sính lễ luôn.”
Rồi anh đè tôi xuống, vào nội y mới đặt trên sofa:
“Nếu em , em phải theo mọi yêu cầu của anh đấy nhé.”
nội y Tôn Chí đã mua từ tháng trước, cứ năn nỉ mãi bảo tôi mặc vào dịp sinh nhật, nhưng tôi không chịu.
“!” – Tôi nghiến răng gật đầu.
Tôi không tin ba mẹ mình đến 200 cũng không nỡ lì xì cho tôi!
Tôn Chí đưa cho tôi:
“Gọi luôn đi!”
Anh hào hứng xoa .
Tôi biết anh rất mong chờ kết quả vụ cá cược .
Dù nội y đó anh đã đòi tôi suốt cả tháng trời.
Hơn nữa, tôi cũng hiểu, anh muốn chứng minh mình đúng.
Rằng ba mẹ tôi thiên vị con trai thật.
“Tôi gọi gọi!”
Tôi tỏ ra bình thản nhận lấy Tôn Chí đưa.
Giả vờ như chẳng to tát, tôi mở danh bạ tìm số ba mẹ.
Nhưng ngón lại không sao ấn xuống .
Sự chần chừ khiến tôi hơi sững lại.
Lẽ nào trong thâm tâm tôi cũng không tự tin vào tình yêu của ba mẹ sao?
là 200 thôi mà!
là muốn xin 200 từ ba mẹ thôi mà, sao lại khó khăn đến thế?
“Bé con! Gọi đi chứ!”
Tôn Chí thúc nhẹ tôi.
“ là xin 200 thôi mà, ngập ngừng vậy?”
Anh lại dùng vai huých tôi :
“Mau lên! Mau gọi đi!”
“ rồi! Biết rồi! Anh như con nít thế không?”
Thấy tôi thật sự căng thẳng, Tôn Chí cũng ngừng lại, mắt chăm chú nhìn tôi.
lúc sau thấy tôi vẫn chưa gọi, anh nhỏ giọng :
“Hay là… gọi nữa?”
Không rõ là tôi tổn thương hay là mất 200 ngàn, anh lại thầm câu.
“Gọi! Không gọi là cháu nội! Tôn Chí, mà đổ thừa đó nha!”
Tôn Chí bĩu môi:
“Tôi không phải , tôi em buồn thôi.”
“Tôi buồn? Tôi sao phải buồn! Tôn Chí, anh không thật sự nghĩ rằng ba mẹ tôi đến 200 cũng không cho nổi đấy chứ?”
Miệng tôi cứng rắn, nhưng trong lòng lại run run.
Nhưng tôi không thể , càng không thể Tôn Chí coi thường ba mẹ tôi.
Ngay khi tôi đang chần chừ chưa dám bấm gọi, của mẹ đã gọi đến!
Đúng là trời giúp tôi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm hơi, cảm thấy như vừa đặc xá.
Tôi đắc ý nhướng mày với Tôn Chí, rồi lớn tiếng bắt .
“A lô, mẹ ơi, dạo mẹ khỏe không ạ?”
Giọng mẹ vang rõ ràng qua :
“Khỏe lắm! Khỏe lắm! Lần trước mẹ thịt cay con nhận chưa?”
“Dạ nhận rồi mẹ! Mẹ với ba vất vả giết đồ ăn, trời nóng, mẹ phải giữ sức khỏe nha! Nhà mình hai lạnh mới mua mà, tiếc , con trả hết mà!”
Mẹ tôi cười vui vẻ:
“Con gái mẹ cũng vất vả mà, trong làng ai cũng ghen tị vì mẹ đứa con gái giỏi, mỗi tháng đều về, lắp liền hai lạnh nữa chứ! Mẹ là con bao hết, ai nấy đều trầm trồ, mẹ phúc, hè không nóng, đông không lạnh!”
Mẹ vui, tôi cũng thấy ấm lòng, cầm mà mỉm cười theo.
“À, Tiên Tiên à, mai sinh nhật con đúng không? Mẹ với ba lại thêm mấy ký thịt khô cho con rồi đấy, hôm nay nhanh bằng chuyển phát tốc hành, mai là tới luôn. Con nhớ ăn uống vui vẻ vào nhé! Mua vài đồ đẹp mà mặc, sống thoải mái chút! bạc là tiêu mà!”
Mẹ tôi cứ thế mà dặn dò những điều thân thuộc, lòng tôi như sưởi ấm.
Tôi mở loa ngoài, Tôn Chí nghe cho rõ mẹ tôi quan tâm tôi thế nào.
Tôn Chí vỗ đùi bốp, mấp miệng:
“ suông, bảo mẹ em chuyển luôn đi! !”
Anh sốt ruột vụ bao lì xì hơn cả tôi.