Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba mẹ gửi đồ từ quê lên, phải vì tin mấy thứ ở quê sạch sẽ, không hóa chất, yên tâm đó sao?
Thế mà Tôn Chí nào lắc đầu: “Lâm Tiên, ba mẹ em đúng là thiên vị quá đáng.”
“Suốt ngày gửi mấy thứ đó, sao không thấy họ chuyển tiền em?”
Tôi nào phản bác: “Anh đồ mẹ tôi gửi mà xấu họ, Tôn Chí, anh lương tâm không ?”
“Anh phải hiểu, ba mẹ tôi không ai công lương cả, dựa vào trồng trọt chăn nuôi ở quê kiếm sống, cực khổ nuôi tôi và em trai học xong đại học là tốt rồi, sao tôi mặt mũi đòi tiền nữa chứ?”
Tôi chợt nhớ tới khuôn mặt đen sạm vì nắng của ba và những nếp nhăn chi chít trên mặt mẹ, lòng chợt dâng lên cơn xót xa.
Mỗi tôi xúc động như , Tôn Chí nhanh miệng dỗ dành:
“Được rồi được rồi! Là anh lời!”
“Ba mẹ em vất vả rồi! Sau này mình cố gắng báo hiếu họ được không?”
vài câu là anh thể dỗ tôi nguôi ngoai.
Nhưng sau, cần ba mẹ tôi gửi đồ, anh không nhịn được mà châm chọc câu.
Nghĩ tới đây, tôi càng nghĩ càng bực.
Tôi giật lấy điện thoại của Tôn Chí:
“Tôn Chí, anh cứ ba mẹ tôi thiên vị không thương tôi, gửi mấy thứ đồ rẻ tiền. được, hôm nay mình .”
Nghe đến , Tôn Chí liền hào hứng.
Anh chống cằm: “ , được đấy! Em muốn ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tôn Chí:
“Rất đơn giản! Mai là sinh nhật em. Mẹ em vốn gửi thịt lên em . Nhưng này, em sẽ không lấy thịt nữa, mà bảo mẹ gửi lì xì!”
Tôn Chí dựa vào ghế sofa, uể oải hỏi:
“Được thôi, em bảo mẹ gửi bao nhiêu?”
Tôi nghiêm túc tính toán:
“ ký thịt 35 , sáu ký mới ra được ký khô. Mẹ em gửi ký, tính ra giá trị khoảng 210 .”
“ nên em sẽ bảo mẹ gửi 200 tiền mừng sinh nhật.”
“Phì!” – Tôn Chí bật cười khi nghe đến 200 .
“Anh cứ tưởng em đòi lì xì khủng , ai dè 200 ?”
Nhìn nụ cười mỉa của anh , tôi bỗng thấy chột dạ.
Từ năm đại học, tôi không xin tiền ba mẹ.
Sau khi đi , tôi đều gửi tiền đều đặn về nhà mỗi tháng.
Là đứa con nhiều năm chưa từng mở miệng xin tiền, 200 với tôi là con số rất lớn.
Phải gom hết dũng khí mới dám mở lời với ba mẹ ở quê.
Thế mà trong mắt Tôn Chí, 200 đáng xu.
Tôi lập tức cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.
Thấy mặt tôi sa sầm, Tôn Chí vội thu nụ cười, lấy vẻ nghiêm túc:
“Được! Em 200 là 200! Nếu ba mẹ em thật sự gửi, coi như anh thua!”
Cuộc là tôi khơi mào.
Lúc này mà giận dỗi bỏ dở thể diện nào nữa.
Vì thế tôi liền kích ngược :
“Anh phải sắp sinh nhật ? Anh ba mẹ anh thương anh , họ sẽ gửi anh?”
Bình thường tôi rất ít khi xen vào chuyện giữa Tôn Chí và ba mẹ anh, dù chưa kết hôn.
Nhưng này không thể né tránh chuyện riêng tư.
Tôn Chí vừa trả lời điện thoại anh đổ chuông.
Là mẹ anh gọi.
“Con , đang đấy?”
Tôn Chí chưa chuyện yêu đương với mẹ nên hạ thấp giọng:
“Đang xem tivi thôi ạ!”
“Ờ, ngày nghỉ nên thư giãn. mà sắp đến sinh nhật con rồi nhỉ? Mẹ với ba con vừa mổ xong con , bán được giá , tổng cộng 200 ngàn, tụi mẹ quyết chuyển hết con.
Con 25 tuổi rồi, cô gái nào hợp tranh thủ giữ lấy, đàn ông vẫn nên chút tiền trong tay.”
Tôn Chí nhàn nhạt: “Con biết rồi.”