Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Nhà tôi mổ bò, mẹ gửi cho tôi hũ to đùng .

Tôi cảm động khoe với bạn trai, ai ngờ anh :

“Bé ơi, chưa từng được bố mẹ thương không vậy?”

Tôi sững , rồi tức giận nói:

“Không cứ cho tiền mới là yêu. Đống không tiền chắc? Anh biết bò giờ đắt cỡ nào không?”

Bạn trai nhún vai:

“Nói ba mẹ trọng nam khinh nữ thì không vui, thôi coi anh nhiều lời.”

Ngay sau , điện thoại anh reo. Là mẹ anh.

“Nhà mổ bò rồi, bán được trăm ngàn, mẹ chuyển cho con rồi nhé.”

Anh hờ hững đáp:

“Con biết rồi.”

Đầu dây bên kia vang giọng cẩn thận:

“À, mẹ có gửi cho chị con. chuyện tiền bán bò thì đừng nói ra đấy nha.”

1

Tôi và bạn trai – Chí – đều là người cùng làng.

đứa rất ít cãi nhau, trừ đúng chuyện.

Mỗi ba mẹ tôi gửi đồ ăn từ quê , anh luôn cố ý vô tình châm chọc rằng ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ.

“Chút xíu đáng bao nhiêu đâu vui thể được trúng thưởng. Có bản lĩnh thì ba mẹ gửi tiền cho đi!”

Mỗi tôi vui vẻ khoe với Chí rằng món muối mẹ ngon thế nào, gửi vất vả ra sao, thì y rằng, anh luôn dội cho tôi gáo nước lạnh.

Sau này tôi dứt khoát không cho anh ăn nữa.

“Không cứ cho tiền mới là yêu, anh biết heo giờ bao nhiêu tiền ký không?”

“Hơn nữa heo quê gì có hóa chất ở thành phố. Tấm lòng của mẹ tôi quý hơn tiền.”

Nói rồi tôi giẫm cú: “Mẹ anh không thiên vị, sao chưa thấy gửi gì cho anh? Hay thứ ngon lành đều gửi cho chị anh rồi?”

Chí là người nhà quê, trên anh người chị.

Vài năm nay, ba mẹ anh không nuôi gà vịt nuôi thêm con bò.

Nhưng đứa tôi sống chung năm rồi, chưa từng thấy ba mẹ anh gửi gì .

Ngược , năm nay anh ăn không ít món mẹ tôi gửi – gà , vịt ,

Chí bị tôi chọc thì chẳng giận, nhếch môi: “Tôi có thích thứ đâu, gửi rồi không ăn , cuối cùng đổ đi, phí phạm!”

Tôi vừa cắm cúi sắp xếp đống bò mẹ gửi , vừa chế giễu: “Anh ăn không được thì chua. Ba mẹ anh không quan tâm anh thì đừng lôi ba mẹ tôi ra nói.”

Sắp xếp xong lọ hũ, tôi chống nạnh nói với Chí: “Có những thứ tiền không mua được! Ví dụ tình cảm của cha mẹ!”

“Anh ăn đồ nhà tôi gửi, nói họ thiên vị, từ giờ đừng hòng đụng đũa nữa!”

Chí vừa cắm đầu chơi game vừa lẩm bẩm: “Không ăn thì thôi! Không nào ăn không , năn nỉ tôi ăn cùng, để lâu thì phí công mẹ nên tôi mới ăn đấy chứ.”

Tôi khựng .

Nói đi nói .

Mỗi mẹ tôi gửi đồ, gửi là gửi thùng.

, ba lọ củ cải ngâm .

là hũ đã ướp gia vị sẵn.

nào tôi nói mẹ đừng gửi nữa.

Tiền ship mất chục tệ là ít, quan trọng hơn, tôi xuất nhập khẩu, thường xuyên tăng ca, lấy đâu ra thời gian nấu nướng.

Chí thì nhàn rỗi hơn nhiều. Mỗi tôi đều giục anh nấu ăn, dùng đồ mẹ tôi gửi.

“Năn nỉ anh , anh tranh thủ nấu đi, mẹ tôi gửi quá trời , không ăn là hư !”

Chí bị tôi thúc mãi, đành miễn cưỡng chiều lòng, ăn liền tuần đồ mẹ tôi gửi.

nguyên tuần.

tuần ăn củ cải.

Tôi chưa bao giờ thấy có gì sai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương