Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chúng tôi không thể để anh bị bắt nạt, trừ mẹ tôi thì tất đều xông lên hỗn chiến.
Cho khi đánh cho Hồ mũi sưng heo, anh tôi mới buông .
Anh đẩy mạnh Hồ Tiếu Tiếu : “Ly hôn. Cô không chịu ký thì tôi toà kiện.”
Ba mẹ Hồ Tiếu Tiếu liếc nhìn nhau, mẹ cô ta khẽ huých cô ta một cái, hạ giọng :
“Em không thể ngồi tù được. Ly hôn thì ly, nhưng ép nhỏ xoá đoạn .”
Sắc Hồ Tiếu Tiếu xấu cực điểm: “Mẹ… không muốn ly hôn mà.”
Mẹ cô ta véo mạnh vào người cô ta: “ điếc luôn rồi hả? Mẹ mà không nghe? em mà tù, tao lột da mày. Không vì bênh mày, thằng nó đã không chuyện !”
“Mẹ…” – Hồ Tiếu Tiếu mắt rưng rưng.
Trong lòng cô ta biết rõ, Hồ phá khoá tôi chẳng để “bênh chị”, mà có ý đồ khác.
Nhưng cô ta bị nhồi sọ suốt ba mươi năm – mọi thứ đều nhường em , đặt em lên hàng .
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta. nước này rồi… vẫn không phản kháng à?
Phản kháng chứ!
Cô ta nghĩ rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, lau khô nước mắt rồi anh tôi:
“Ly hôn được. Nhưng Vi xoá .”
Anh tôi lạnh tanh: “Cô đang mơ à?”
“Được rồi. Tôi đồng ý.”
“Vi Vi?”
Tôi quay sang anh tôi, khẽ lắc : “Em chẳng mất gì . Quan trọng anh có thể thoát khỏi mớ hỗn độn này.”
“Không được!”Tôi bóp nhẹ anh ba cái. Anh tôi sửng sốt nhìn tôi, sau khẽ gật .
7
Nực cười.Có đâu mà xoá.
Tôi có cài camera thật, nhưng mấy hôm trước mới bị sét đánh hỏng ghi, nào còn lưu được gì đâu.
Hồ Tiếu Tiếu thấy tôi đồng ý quá nhanh thì được đà lấn tới: “ chia cho tôi hai căn .”“Mơ tiếp .”“Một căn!”
“Nằm mơ đừng nghĩ.”
Cô ta đỏ bừng : “ thì đưa tôi 100 triệu, tôi để lại quyền nuôi Hạo Hạo cho các người.”
Ba mẹ tôi bắt dao động. Họ định mở miệng thì bị anh tôi kéo lại.
“Bấy nhiêu năm lương thưởng của tôi đổ hết vào cô còn chưa đủ? Nhiều nhất tôi đưa cô 20 triệu.
Chịu thì ký đơn thoả thuận ly hôn, không chịu thì gặp nhau ở toà.”
Hồ cuống lên, kéo chị: “Chị ơi đừng! em tù, San San chắc chắn chia em mất!”
Hồ Tiếu Tiếu cắn môi, rồi gật : “Được.”
Anh tôi không cảm xúc: “Sáng mai phường ký đơn. cô không , tôi mang đồn công an.”
Hồ Tiếu Tiếu không cam lòng, túm lấy anh tôi: “ Minh, dù sao tôi sinh cho anh. Không có công có khổ, sao anh nỡ đối xử tôi ?”
Anh tôi lạnh lùng đáp: “ không có Hạo Hạo, ba năm trước tôi đã ly hôn cô rồi.”
“… không lấy nữa có được không? Tôi không muốn ly hôn.”
“Được thôi. thì để Hồ tù, cô không ý kiến chứ?” – Giọng anh đầy mỉa mai.
“Anh định ép chết tôi đúng không? Sao anh có thể tuyệt tình ?”
Hồ Tiếu Tiếu gào lên, phát điên.
Mẹ cô ta lập tức gạt cô ta đang níu lấy anh tôi, bực bội : “Đừng có thiếu đàn ông chết !
Ly hôn thằng Minh thì đã sao? Ly rồi mẹ kiếm cho mày thằng còn ngon hơn nó gấp ngàn lần!
Đàn ông mà keo kiệt, hai căn cho em vợ và mẹ vợ không chịu thì đúng đồ không gì.”
Có lẽ Hồ Tiếu Tiếu bị lời hứa suông kia lung lay.
Cô ta lập tức đổi thái độ: “Ly thì ly! Minh, anh nhớ , sau này đừng hối hận. Anh không bao giờ tìm được người phụ nữ nào tốt hơn tôi đâu!”
???
May mà lúc tôi không đang uống nước, chứ không thì chắc chắn đã phun hết vào cô ta.
Cô ta lấy đâu tự tin mà mấy lời thế?
Việc không , không . ngày chỉ biết sai bảo anh tôi và ba mẹ bà hoàng.
May mà anh tôi và ba mẹ đời hiền lành, nhịn quen rồi, chứ người khác thì cái này đã tan hoang từ lâu.
Anh tôi suýt nữa bị cái sự “tự tin mù quáng” của cô ta cho bật cười, nhịn một lúc rồi :
“Chuyện của tôi không cần cô lo.”
Trước khi rời , mẹ của Hồ Tiếu Tiếu còn bắt tôi thề độc: “ mày dám nuốt lời, thì mẹ mày bị nhồi máu cơ tim, ba mày đột quỵ, anh mày mày bị tai nạn giao thông.”
Đúng miệng độc tới mức đáng sợ.
Tôi gật bình tĩnh : “Tôi – Vi – xin thề, tuyệt đối không giao đoạn quay ở phòng trọ cho bất kỳ ai. trái lời, tất những điều bà thành sự thật.”