Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Tôi nhìn đến điếng người, rồi bội phục nhìn Mặc Vũ:

“Ê này, cậu tra thẳng Baidu luôn đấy à?”

Mặc Vũ đắc ý nhướn mày:

“Chúng ta tin khoa học! Càng cần tin sức mạnh của động mạng!”

Trước mắt, đành đến đâu tính đến vậy.

uống nước cũng không ch*t người được.

trong nhà nghỉ này không có nước máy, nước Thạch Đầu mang đến chúng tôi cũng không dám uống.

Tôi bảo Mặc Vũ và Tống Phi Phi dìu hai người về phòng nghỉ ngơi, mình chạy rừng thu thập nước từ sương đọng.

Nước trời, chính là nước chưa chạm đất.

Tốt nhất là nước mưa, tốt nhì nước sương.

Khi thấy tôi muốn , Thạch Đầu có vẻ lưỡng lự:

“Nửa đêm nửa hôm thế này, trời lại tối om om, gì?”

Tôi viện bừa lý do:

“Tôi ngủ không được sâu giấc, cứ nghe thấy tiếng sâu bọ kêu không ngủ được, nên muốn đuổi lũ sâu bọ , rồi sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”

Thấy mình tôi , Thạch Đầu cau mày, cuối cùng cũng thêm gì.

Người đàn ông lão Trương cứ liếc tôi lần, mới rung chuông đưa đám th* th/ể trong nhà nghỉ.

Tôi không xa, núp tán cây lén quan sát bọn họ.

Tư thế của những cái x/á/c này khi bật cực kỳ quái dị.

Con đường săn tử thi xa xôi, vì vậy khi bị các thợ săn x/á/c ch*t dùng bí thuật thao túng, các th* th/ể đều được rất xa.

Không ngoa khi , mỗi bước dài ít nhất hơn mét.

Tôi và Tống Phi Phi, Mặc Vũ từng cải trang th* th/ể để trà trộn nhóm săn x/á/c ch*t.

ngoa khi , xém nữa tôi lên cơn đ/au tim.

trước mắt ở đội săn x/á/c ch*t này, mỗi bước , cũng nhiều nhất là hơn nửa mét, trông có vẻ không khác so với người bình thường.

Mang theo nỗi hoài nghi trĩu nặng, tôi nhanh chân nhanh tay thu thập đủ hai cốc nước sương.

là nước sương, thực là nước đọng cây.

Xem như hai người Thẩm Lam may mắn, cây thông già có vết rãnh tự nhiên.

khi uống xong nước, tất nhiên là bụng Thẩm Lam và Lâm Ngữ cũng không đ/au nữa.

Lâm Ngữ chớp chớp mắt, gương mặt trắng toát, cố gắng bao biện:

“Có lẽ là vì hết đ/au bụng rồi, lúc nãy mình lên giường nằm đã thấy đỡ hơn nhiều.”

“Nên cho dù có không uống chỗ nước này, bọn mình cũng sẽ không , cổ thuật Miêu Cương gì chứ, toàn trò lừa bịp .”

Tôi bắt đầu bái phục ta rồi đấy, má này cứng miệng gh/ê!

khi vật vã hồi lâu, chúng tôi đều mệt không tả nổi.

Bây giờ cũng quan tâm nổi người kia cái trò mèo gì nữa rồi, dù cũng nghỉ ngơi trước đã rồi tính.

Việc đến đâu hay đến vậy.

Tôi muốn ngủ, Lâm Ngữ lại không chịu buông tha cho tôi.

ta ngồi bên giường tôi, rồi xoa cằm với vẻ nghiêm túc hiện đầy mặt.

“Lục Linh Châu, mình từng tìm hiểu về săn x/á/c người.”

“Khiến th* th/ể bật hay gì đều là cách cường điệu trong nhân gian thôi.”

“Săn x/á/c người thật sự, là cần ít nhất ba người, mang theo hai cây sào trúc lớn.”

“Thợ săn x/á/c sẽ cố định nhiều th* th/ể cây sào trẻ, rồi kh/ống ch/ế hai cây sào tre để khiến th* th/ể di chuyển.”

“Vì bọn họ thường việc ban đêm, nên khi nhìn từ phía xa, đám th* th/ể nhìn như thể đang tự lại.”

quá trình này trông rất kỳ quái, khiến các thợ săn x/á/c bị người hiểu nhầm với q/uỷ hóa.”

“Vì vậy mình phán đoán, người vừa rồi không x/á/c ch*t gì , họ là người sống!”

Tôi nằm bẹp giường không chút luyến tiếc nào, đến ngón tay cũng muốn nhấc lên:

“Hai ơi hai, hai không mệt à?”

Lâm Ngữ hơi tức gi/ận, ta khom eo, rồi nhướn mày lên:

hả, cậu không tin mình ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương