Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trong yến tiệc xuân, ta vừa gặp Tiểu Hầu gia đã một lòng tình si, nguyện theo chàng.

Nhưng chàng sống chết không đáp lại tình cảm của ta.

Vì thế ta đành hạ thuốc thật nặng để ngủ với chàng.

Sau ba ngày ba đêm “kịch chiến”, ta vừa vịn eo nhức mỏi vừa hí hửng nhận mười dặm sính lễ mà Hầu phủ đưa tới.

Ngày hôm sau khi gả qua.

Nhìn nam nhân trước mặt, ta chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Trời xanh ơi! Ta ngủ nhầm người rồi! Ta ngủ với phụ thân của Tiểu Hầu gia!

1

Mấy con cá chép sơn son thếp vàng được nâng qua cổng.

Toàn bộ sân viện đều ửng đỏ rực rỡ.

Phụ thân ta há hốc miệng, cằm tưởng chừng sắp rớt xuống đất.

Bát trà trong tay đã nghiêng mà vẫn không hề hay biết, nước trà cứ thế chảy dọc áo.

“Hả? Con gái ta… thành thật rồi sao?”

Phụ thân lau nước dãi nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy kính phục.

“Hầu phủ Trung Nghĩa đấy!”

Ta vừa xoa eo mỏi nhừ vừa nhớ tới ba ngày phong lưu ấy, mặt lập tức nóng bừng.

Ai ngờ được rằng Mạnh Tu Cẩn, người vẫn luôn thanh tao như ngọc ngày thường, lên giường lại khỏe đến vậy.

Đêm hôm ấy nến lay bóng lắc, nhìn không rõ dung mạo, nhưng khi đôi tay thon dài của chàng lướt qua lưng ta, hơi thở ấm nóng phả vào…

“Ai da!”

Phụ thân ta vung tay tát nhẹ vào trán ta.

“Con nha đầu này, nói chuyện cho tử tế, đừng lộ ra vẻ mặt ghê tởm như thế.”

Ta chỉ tay vào đống lụa đỏ khắp sân, không phục mà lườm người.

“Phụ thân cũng đừng giả bộ nữa, khóe miệng người sắp toét tận mang tai kìa!”

Lúc này, hỉ bà xách hai con ngỗng trời đang vùng vẫy đầy sức sống tới.

Lông cánh chúng sáng bóng, vừa nhìn đã biết được tuyển chọn kỹ lưỡng.

“Chúc mừng tiểu thư gặp phúc lớn!”

Hỉ bà cười tít cả mắt.

“Hầu gia đích thân đi săn hai con ngỗng này đấy, mùa này khó tìm được ngỗng trời, Hầu gia đã canh bên bờ hồ suốt ba ngày!”

Hỉ bà liếc ta đầy ẩn ý.

“Hầu gia nói, ngỗng trời chung thủy, cả đời chỉ nhận một bạn đời.”

Tim ta khẽ run động.

Trước mắt bỗng hiện lên dáng hình Mạnh Tu Cẩn khoác áo dưới trăng, đứng bên hồ.

Chàng yếu ớt đến nỗi cầm kiếm còn khó, thế mà vì ta lại đi săn ngỗng…

Chàng thật sự, quá đỗi si tình.

Viền mắt ta nóng lên, hạnh phúc dâng trào trong lòng, đến nỗi ta chẳng để ý hỉ bà đã gọi chàng là “Hầu gia”.

Hỉ bà tiếp tục lên tiếng.

“Nếu tiểu thư không chê, vậy bữa tiệc cưới xin định vào mười ngày sau được hay chăng?”

Phụ thân ta có phần nôn nóng: “Mười ngày, có gấp quá không?”

Ta cũng thấy hơi vội.

Nhưng vừa nghĩ đến vòng eo săn chắc của chàng, cùng cảm giác rắn rỏi của đôi tay ấy, ta vội kéo phụ thân.

Khẽ thì thào:

“Phụ thân, số 10 tốt lắm, thập toàn thập mỹ, thập cầm cửu ổn, thập…”

Phụ thân vẫn nhăn mày.

“Nhưng mà…”

Ta ưỡn bụng, ngập ngừng.

“Cái… cái đó…”

Phụ thân ta giật mình, vội đón thiếp canh từ tay hỉ bà.

“Được, mười ngày sau thì rất tốt!”

Tuy gấp gáp, nhưng phụ thân ta là đệ nhất phú gia thiên hạ, bảng danh sách của hồi môn còn dài hơn cả tã lót của nhũ mẫu ta.

Trông còn hoành tráng hơn cả Hoàng hậu.

Ta vội cản phụ thân lại.

“Phụ thân, cho bạc thôi cũng được, bớt mấy món lớn đi, phô trương quá cũng không hay.”

Ông thấy hợp lý, bèn lại bỏ thêm một hòm ngân phiếu và khế đất cho ta.

2

Mười ngày trôi vèo một cái, đảo mắt đã đến ngày đại hôn.

Hôn lễ diễn ra rất long trọng, đến cả Thánh Thượng cũng ngự giá đến Hầu phủ, nể mặt vô cùng.

Nghe nói Thánh Thượng uống quá chén đôi chút, liền nắm tay tân lang mà cười đầy ẩn ý.

“Trời còn có mắt, cuối cùng Hầu phủ cũng có hậu rồi…”

Đội mũ phượng hà sa nặng như mấy chục cân, đầu ta choáng váng suốt buổi lễ, rốt cuộc cũng được đưa vào tân phòng.

Trong phòng, nến đỏ leo lét, tĩnh lặng đến độ ta có thể nghe tiếng tim mình đập, cùng cả tiếng ùng ục đói vang trong bụng.

“Sao Mạnh Tu Cẩn còn chưa đến?” – Ta lẩm bẩm, lòng nôn nao sốt ruột.

Lại thêm nửa nén hương trôi qua, ta thật sự đói đến không chịu nổi, đành thò tay vào chăn lấy một vốc lạc, tiện tay cầm luôn chung rượu hợp cẩn trên bàn, ung dung ăn uống.

Tiếng ồn ào bên ngoài dần nhỏ lại, đầu ta cũng ngày càng trĩu nặng, chiếc mũ phượng khiến cổ ta đau nhức, ta không kìm được mà định tháo những trâm ngọc rườm rà kia, nhưng loay hoay thế nào cũng không tháo xuống được.

“Đừng động, để ta giúp nàng.” – Bất giác, một bàn tay ấm áp vươn tới.

Giọng nam nhân lạnh nhạt mà khàn khàn, trên người phảng phất mùi đàn hương quen thuộc.

Ta ngước mắt lên, chỉ thấy một bóng áo đỏ lướt qua trước mặt.

Hẳn là Mạnh Tu Cẩn chăng? Ta ngoan ngoãn ngừng tay, để mặc chàng lục đục gỡ mũ phượng trên đầu ta.

Nhưng chàng cũng vụng về lắm, cứ giật làm da đầu ta ê ẩm.

Ta không nhịn được mà làu bàu: “Chàng có biết gỡ không vậy, hay để Cội Vân vào giúp?”

Nam nhân ấy dường như tủi thân, thấp giọng đáp: “Ta sẽ học mà.”

Động tác của chàng nhẹ hơn chút, nhưng vẫn lóng ngóng khiến ta dở khóc dở cười.

Nửa nén hương nữa trôi qua, mí mắt ta nặng trĩu, người lâng lâng như bước trên mây.

Ta lờ mờ cảm nhận có người đỡ đầu ta, đặt ta xuống giường, sau đó có gì đó nóng ấm, ươn ướt, tê tê, dịu dàng lần theo từng thớ da thịt của ta.

Ta khó chịu đập tay nhẹ.

“Đừng quậy, cho ta ngủ.”

“Phu nhân, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta…”

Giọng nam nhân trầm thấp, pha chút bất lực.

“Ngủ!”

“Ừ.”

Chàng ngoan ngoãn ừ một tiếng, nhưng tay thì không hề dừng.

Đêm nay, ta ngủ chẳng an giấc, luôn cảm thấy có ai đó như châm lửa trên người mình.

Mỗi lần ta muốn tránh xa, ngọn lửa ấy cứ như có mắt, từng tấc từng tấc bò sang vây lấy ta.

Cuối cùng, ta cũng chẳng buồn kháng cự, mặc mình bị “nướng” suốt một đêm.

3

Khi ta tỉnh lại, miệng khô lưỡi khô, bên ngoài đã nắng chan hòa.

Ta với tay sang vị trí cạnh mình, đã lạnh ngắt, chẳng còn chút hơi ấm.

Lạ thật.

“Lò sưởi đêm qua đâu rồi?”

Ta không nhịn được cất tiếng gọi: “Cội Vân!”

Cội Vân vội bưng chậu rửa mặt tiến vào, vẻ mặt hơi kỳ quái.

Vừa vắt khăn nóng, nàng vừa lẩm bẩm: “Phu nhân, cuối cùng người cũng đã tỉnh dậy… đã tới trưa rồi…”

“Hả? Sao ngươi không gọi ta sớm?”

Ta giật mình ngồi dậy, hai chân bủn rủn khiến ta hít sâu một hơi lạnh.

“Hầu gia dặn, không ai được quấy rầy người, nói rằng đêm qua… người đã mệt rồi.”

Giọng Cội Vân càng lúc càng nhỏ, má đỏ bừng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương