Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta vội bước tới soi gương đồng, áo trong tề chỉnh, phấn son trên mặt đã được lau sạch, nhưng cổ lại chi chít vết đỏ ái muội, lan xuống tận sâu trong vạt áo.

Ta hoang mang hỏi: “Cội Vân, đêm qua ngươi giúp ta thay đồ à?”

Cội Vân ngơ ngác.

“Phu nhân, đêm qua bọn nô tỳ không thể nào vào sân của người, chỉ là…”

Nói tới đây, nàng ấp úng, mặt càng đỏ hơn.

“Hầu gia đêm qua bảo mang nước tới ba lần…”

Nhớ lại hơi ấm ẩm ướt tối qua, mặt ta cũng đỏ bừng.

Thì ra Mạnh Tu Cẩn…

Tiếc thật, tại sao ta lại uống quá chén cơ chứ!

Đang lúc ta hối hận, Cội Vân đã nhanh nhẹn giúp ta trang điểm, chải chuốt xong xuôi.

“Phu nhân, mọi người đều đang đợi ở tiền sảnh.”

Ta nghe vậy liền xách váy chạy ngay ra ngoài.

“Lần đầu diện kiến trưởng bối, không thể để họ chờ được.”

“Đã chờ rồi ạ.”

Cội Vân khẽ nhắc.

Trước đó, ta đã tìm hiểu sơ qua về tình hình Hầu phủ.

Hầu gia Mạnh Đình Uyên là một tướng quân mặt lạnh, năm nay hai mươi tám tuổi, chưa từng thành thân.

Nghe nói mười năm trước lên chiến trường đã bị trọng thương, nếu không nhờ La phó tướng liều mạng cứu, e rằng không trở về được.

Nhưng cũng vì vậy mà bị thương gốc rễ, không thể có con nối dõi.

Về kinh thành, Mạnh Đình Uyên cảm động trước ơn cứu mạng của La phó tướng, bèn đón cả nhà La tướng quân vào Hầu phủ, cho ghi tên dưới danh nghĩa mình.

La Tu Cẩn từ đó đổi thành Mạnh Tu Cẩn, sinh mẫu của chàng là Mộ Mộng Đồng, cũng thành thiếp duy nhất của Mạnh Đình Uyên trong phủ.

4

Ta vừa bước vào đại sảnh.

Thấy Mạnh Tu Cẩn vận áo xanh, đã ngồi sẵn ở đó, còn Hầu gia… Mạnh Đình Uyên…

Khoan đã, nam nhân mặc cẩm bào đỏ thẫm ngồi ghế chủ vị kia chính là Hầu gia sao?

Là kẻ trong lời đồn tàn nhẫn, khiến quỷ thần e sợ ư?

Thấy y lười nhác dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài khẽ gõ tay vịn, khóe môi thấp thoáng nét cười.

Khuôn mặt ấy còn tinh xảo hơn của Mạnh Tu Cẩn mấy phần, nhất là đôi mắt phượng khẽ xếch, tựa như nhìn thấu lòng người.

Chốc lát, ta đờ đẫn, chẳng thể rời mắt, cứ nhìn y chằm chằm.

Nụ cười trên môi Mạnh Đình Uyên càng lộ rõ, Cội Vân bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của ta.

Ta sực tỉnh, cuống quýt giật tay áo Mạnh Tu Cẩn.

“Sao chàng không gọi ta?”

Mạnh Tu Cẩn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt khó lường, rồi lại cúi đầu, mím chặt môi, không nói một lời.

Ôi, sao thức dậy lại như người xa lạ thế này? Sự dịu dàng đêm qua mất hết đâu rồi? Đang định hỏi cho ra nhẽ, thì trên đỉnh đầu vang lên giọng nam trầm thấp.

“Kiều Kiều, qua đây.”

Ta ngẩng lên, bắt gặp dung nhan mỹ mạo của người trên ghế, đờ đẫn bước tới.

Theo bản năng, ta gọi một tiếng:

“Con chào… Phụ thân…”

“Phụ thân?”

Y nghiêng đầu, khẽ cười mấy tiếng, giọng có chút trêu ghẹo.

“Thì ra nàng thích kiểu xưng hô như vậy… cũng được…”

“??” – Ta ngây người, cảm thấy có gì đó sai sai.

“Ngồi đi.”

Y chỉ tay vào ghế bên cạnh, ra hiệu bảo ta an tọa.

Lúc này ta mới phát hiện Mạnh Đình Uyên bên cạnh có một phụ nhân y phục phấn hồng, trên đầu dát châu ngọc, dung nhan tinh xảo, ánh mắt nhìn ta không mấy thân thiện.

Đó hẳn là Mộ Mộng Đồng – mẫu thân của Mạnh Tu Cẩn.

Dẫu ta ở nhà khá tùy tiện, nhưng nào có chuyện mẹ chồng đứng còn con dâu lại ngồi.

Ta theo phản xạ đưa mắt cầu cứu Mạnh Tu Cẩn, chàng vẫn cúi đầu, như thể chẳng thấy gì.

Ngược lại, Mạnh Đình Uyên tỏ vẻ khó chịu.

“Kiều Kiều, nàng nhìn nó làm gì?”

Nụ cười của y thoáng cứng lại, ánh mắt bỗng lạnh băng.

Nghĩ tới lời đồn y cứ một đao chém một cái đầu, ta rùng mình, bèn vội ngồi phịch xuống.

Mạnh Đình Uyên nhét túi sưởi tay vào lòng ta, giọng mềm mại đến lạ.

“Sao nàng dậy sớm thế, có lạnh không?”

Ta liếc ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, rồi liếc túi sưởi trong tay, chỉ cảm thấy như cầm phải củ khoai bỏng.

May thay, y không dây dưa thêm, chầm chậm mở lời: “Kiều Kiều cũng đến rồi, có thể dâng trà.”

Ta vội đặt “củ khoai” xuống, định đứng dậy quỳ, nào ngờ Mạnh Tu Cẩn nhanh chân hơn, chàng “phịch” một tiếng quỳ trước mặt ta, giọng trong trẻo: “Hài nhi bái kiến mẫu thân.”

Ta sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Mẫu… mẫu thân ư?

Chàng đang gọi ta sao?

5

Khi ta còn chưa kịp phản ứng, Mộ Mộng Đồng bên cạnh đã uốn éo, nâng chén trà quỳ xuống trước ta, giọng nũng nịu.

“Thiếp bái kiến tỷ tỷ, xin tỷ uống trà.”

Tỷ… tỷ ư?

Ta sững sờ, tính ra bà ấy tuổi đủ để làm mẹ ta mà!

Sao lại xưng hô hài hước như vậy?

Trong đầu ta như có tiếng vo ve liên tục.

Chắc ta đang mơ!

Đúng, nhất định đây chỉ là giấc mơ!

Mộ Mộng Đồng tay cầm trà run rẩy, mắt ngập lệ, trông yếu đuối vô cùng, bà ta hướng nhìn Mạnh Đình Uyên bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Hầu gia, có phải tỷ tỷ không vừa mắt thiếp không, nên ngay cả chén trà này cũng chẳng thèm nhận?”

Mạnh Đình Uyên hờ hững phất tay.

“Vậy khỏi cần dâng.”

Trong mắt Mộ Mộng Đồng lóe lên chút đắc ý, bà ta liền đứng dậy, định đưa trà cho nha hoàn.

Nhưng giọng Mạnh Đình Uyên lại vang lên, lạnh tanh.

“Nếu Kiều Kiều không coi trọng, bổn hầu cũng chẳng cần.”

“A… tỷ tỷ, cầu xin tỷ uống trà đi!”

Mộ Mộng Đồng hoảng hốt, “phịch” một tiếng quỳ lại xuống, chén trà vô tình hắt nước ra, nha hoàn vội rót thêm một chén khác đang bốc khói nóng hổi.

Ta xoa xoa trán, đành nhìn sang Mạnh Đình Uyên, thận trọng xác nhận: “Hầu gia… người là… phu quân của ta? Chứ không phải công công (cha chồng) ư?”

“Ài, phu nhân.” – Mạnh Đình Uyên ghé sát, hạ giọng: “Nếu nàng muốn, có thể tiếp tục gọi ta là… phụ thân?”

Phụ cái đầu chàng!

Ta thầm lật mắt khinh bỉ trong lòng.

Thôi bỏ đi, uống trà trước rồi tính.

Ta đón chén trà từ tay Mộ Mộng Đồng.

Ui chà, nóng quá!

Chưa kịp nghĩ thêm, Mộ Mộng Đồng bèn ngửa người ra sau ngã oạch.

“A! Tỷ tỷ, sao tỷ lại đẩy ta?”

Ta giật mình, làm rơi luôn chén trà, thẳng lên trán bà ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lập tức tóe máu.

Mộ Mộng Đồng sờ tay vào vết thương, nhìn thấy máu me bèn hét lên the thé,

“A! Mặt ta!”

Tất cả mọi người nhất thời đờ ra, vẫn là Mạnh Tu Cẩn nhanh chóng xông lại, xem xét vết thương của Mộ Mộng Đồng.

“Thẩm Kiều Kiều!”

Chàng ngẩng lên, đôi mắt đỏ au phẫn nộ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương