Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Ngươi tưởng lấy được phụ thân ta, thì muốn làm gì cũng được hay sao?”

“Quá quắt!” – Mạnh Đình Uyên đập mạnh xuống bàn, khiến lư hương rung bần bật tỏa khói.

Mạnh Tu Cẩn nghẹn cổ nói tiếp:

“Phụ thân còn nhớ rõ chuyện mười năm trước? Phụ thân ta liều chết đỡ tên cho người, người từng hứa với ông ấy điều gì?”

“Tu Cẩn đừng nói nữa…” – Mộ Mộng Đồng bên cạnh đúng lúc nức nở, tấm khăn dính máu rơi khỏi tay.

“Là lỗi của thiếp, thiếp cản trở mắt tỷ tỷ, thiếp… thiếp sẽ cùng Tu Cẩn quay về Lạc Dương…”

“Ai dám đuổi hai người?”

Một giọng nữ già nua từ ngoài hiên vang lên, kèm theo tiếng gậy trúc đập cộc cộc.

Một lão phụ nhân tóc bạc trắng, được ba nha hoàn dìu vào.

Đôi mắt bà ta sắc bén, mọi người trong sảnh đồng loạt quỳ rạp.

Mạnh Tu Cẩn quỳ trườn đến bên chân lão phu nhân.

“Tổ mẫu…”

6

Tổ mẫu ư?

Ta ngẩng đầu nhìn sang Mạnh Đình Uyên, đầy nghi hoặc.

Theo ta được biết, Mạnh Đình Uyên mồ côi phụ mẫu từ nhỏ.

Sao đột nhiên lại có thêm một bà tổ mẫu thế này?

Chàng ghé sát tai ta, khẽ nói:

“Đó là thân mẫu của La Dũng, mấy hôm trước vừa đón vào phủ, lão nhân tuổi cao rồi, nàng nhường bà một chút.”

Ta bĩu môi, thì thầm: “Ta còn trẻ đây, sao bà không nhường ta?”

Chàng bất đắc dĩ xoa xoa tóc ta.

“Thôi được, tùy nàng thích.”

Có lời này của chàng, ta liền vững lòng, ngồi thẳng lưng trên ghế.

Lão phụ nhân thấy dáng vẻ ấy của ta, lập tức giơ gậy tính đánh, nhưng ta nhanh tay bắt được.

“Ố ồ! Không đánh trúng kìa!”

Lão phụ nhân nổi giận đùng đùng, tay chỉ vào ta run bần bật: “Ngươi… ngươi cái…”

“Đừng giận, đừng giận, trả gậy lại cho bà đây.”

Ta cầm gậy, vỗ nhẹ lên mông bà một cái, rồi tiện tay quăng sang bên, không ngờ gậy rơi trúng Mạnh Tu Cẩn đang đứng đó.

“Xin lỗi, trượt tay.”

Mặt lão phụ nhân tái mét, quay qua khóc lóc với Mạnh Đình Uyên.

“Hầu gia! Sao người lại để kẻ bất trung bất hiếu như thế giương oai trong phủ?”

Mạnh Đình Uyên vẫn ung dung trầm mặc.

“Con ơi! Con dốc mạng cứu về một kẻ vong ân phụ nghĩa… ôi, ta chết quách cho xong!”

Vừa nói, lão phụ nhân vừa lao tới cột nhà tính đập đầu.

Mạnh Tu Cẩn cùng bà nhũ mẫu vội giữ bà lại, loay hoay kéo co suốt nửa nén hương, đến nỗi ta phải ngáp dài.

Không được, đêm qua mất ngủ, ta phải về phòng ngủ bù.

Ta ôm ngực làm bộ muốn nôn.

“Ọe…”

Cả sảnh im bặt, ai nấy đều ngỡ ngàng.

Ta cười gượng.

“Xin thứ lỗi, e rằng… ta có rồi?”

Ánh mắt Mạnh Đình Uyên chợt sáng rực, chàng bế bổng ta lên, chen qua đám đông hỗn loạn, giọng không giấu nổi sự hân hoan.

“Mau truyền Thái y!”

Rốt cuộc, trò hề này kết thúc với kết luận ta chỉ vì ăn quá nhiều lạc mà đầy bụng.

7

Vì thật sự không thể chấp nhận chuyện công công bỗng chốc trở thành phu quân quái đản như thế! Ta giam mình trong phòng suốt ba ngày.

Mãi đến ngày về thăm nhà sinh mẫu, ta mới khoác vẻ mặt lạnh lùng, cùng Mạnh Đình Uyên – kẻ cười tươi như cúc – trở lại nhà cũ.

Chắc hẳn phụ thân ta biết chuyện cũng sẽ giật mình kinh ngạc lắm.

Nào ngờ, khi ta đứng trước cổng phủ Thẩm gia, người bị dọa đến ngẩn ra hóa ra lại chính là ta.

Phủ đệ trống, không một bóng người.

Tấm biển gỗ lớn cũng chẳng thấy đâu.

“Phụ thân!”

Ta xách váy lao thẳng vào phủ.

Không cam lòng, ta chạy quanh từ vòng này sang vòng khác, cuối cùng chỉ tìm được một phong thư kẹp trong khe bàn gỗ tử đàn.

Trên ấy chữ viết ngoáy vội:

[ Nữ nhi, bảo trọng! Có duyên gặp lại! ]

“Lão hồ ly!”

Ta giận đến run cả người.

“Thảo nào hôm đổi canh thiếp, lão sống chết cũng không cho ta nhìn qua!”

Phía sau có tiếng động khẽ.

Mạnh Đình Uyên đang tựa khung cửa nhịn cười, tấm mãng bào đỏ sậm với đường thêu mây vàng như run lên theo nhịp cười nén lại.

Ta xoay người, đập lá thư lên ngực chàng.

“Hai người sớm đã thông đồng với nhau rồi chứ gì?”

“Phu nhân oan cho ta quá.”

Chàng thuận thế nắm lấy tay ta.

“Nhạc phụ đại nhân chỉ là đến tuổi, hoài niệm cố hương mà thôi.”

Ta hất tay chàng ra, bỗng linh cảm lóe lên.

“Vậy tức là vốn dĩ không hề có chuyện ta ngủ lầm người, mọi thứ đều nằm trong tính kế của chàng?”

“Trời đất chứng giám.” – Đột nhiên chàng ép ta vào giá sách.

“Hôm ấy rõ ràng là phu nhân nhào lên trước, còn chê ta động tác quá chậm.”

“Đủ rồi, không cho chàng nói thêm.”

Ta vừa thẹn vừa tức, vội lấy tay bịt miệng chàng.

“Nói thẳng ra đi, chàng hao tâm tổn trí cưới ta, rốt cuộc muốn gì?”

Đôi mắt chàng đột nhiên trầm xuống, chàng lại còn thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay ta.

Ta giật mình co tay lại.

Chàng ghé sát vành tai ta, giọng khàn khàn:

“Sinh cho ta một đứa con, mang đôi mày và đôi mắt giống nàng.”

“Đổi ý khác!”

“Vậy thì giúp ta quản chặt hậu viện. Ta muốn mưu phản.”

“Hả?”

Ta tròn mắt, nhìn quanh rồi hạ giọng:

“Ta có mất mạng không?”

“Có thể.”

Chàng thản nhiên.

“Nhưng nếu không chết, nàng sẽ có tiền tiêu không hết.”

“Ta vốn đã chẳng xài hết tiền rồi…”

Ta lẩm bẩm: “Dù sao chàng cũng là phu quân danh chính ngôn thuận của ta, chàng chết thì ta cũng chẳng thoát, còn bị tru di cửu tộc. Cả phụ thân ta cũng không sống nổi.”

“Vậy ta quản như thế nào? Giết quách bọn họ sao?”

“Tùy nàng.”

“Đồng ý!”

Ta sảng khoái đáp ứng.

Cứ thế, ta leo lên “chiếc giường bị cướp”.

Sao lại gọi là “giường bị cướp” ư? Vì tên này đêm đó liền dùng chăn quấn mình chặt như đòn bánh tét, rồi nằm chình ình trên giường ta!

8

Ta chống nạnh đứng bên giường, bực bội chất vấn:

“Chàng đang làm gì thế?”

“Ngủ.”

Mạnh Đình Uyên đáp đường hoàng, cố tình kéo chăn xuống chút nữa.

“Phu nhân chẳng phải hứa sẽ giúp ta quản hậu viện sao? Vậy thì bắt đầu quản từ ta đi.”

“Chàng ra thư phòng mà ngủ!”

Ta trừng mắt, gắng dùng ánh mắt dọa lui chàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương