Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phu nhân, chúng ta đã thành thân rồi… Trước đây chẳng phải nàng rất thích nhào vào ta sao? Xin mời, cứ tới, không cần nể nang đâu.”
Dứt lời, chàng nhắm mắt, bày ra vẻ mặt cam tâm tình nguyện để ta tùy ý xâu xé.
Ta nhìn gương mặt chàng, trong lòng rối như tơ vò.
Hôm ấy là ta hạ dược, sợ chính mình phút chót chùn bước nên cũng uống theo một viên.
Giờ đang tỉnh táo, thật sự ta không làm nổi việc đó.
“Ôi, nóng quá đi!”
Thấy ta mãi không động, Mạnh Đình Uyên kéo tung chăn nơi ngực.
Ta hít một hơi khí lạnh!
Chàng… chẳng… mặc… gì… hết!
Dưới ánh nến, mồ hôi lăn xuống cổ chàng, trượt vào vùng xương quai xanh, bờ ngực rắn chắc phập phồng theo nhịp thở, vòng eo phẳng lỳ không chút mỡ thừa, đường nét rõ rệt đến nỗi không tài nào rời mắt.
Ta vô thức nuốt nước bọt, ánh nhìn chẳng thể kiểm soát mà trượt xuống dưới.
Tấm chăn gồ lên một hình khối mơ hồ, khiến người ta thật muốn vén lên xem thử.
Nghĩ sao thì tay ta cũng liền làm vậy.
Ngay lúc sắp chạm đến hơi nóng hầm hập ấy, lý trí chợt bừng tỉnh.
A!
Thẩm Kiều Kiều, ngươi làm gì thế này? Sắc đẹp hại người mà!
Song muộn mất rồi.
Mạnh Đình Uyên giữ chặt bàn tay ta định rút về, ghì xuống…
“Kiều Kiều… ta khó chịu…”
Giọng chàng trầm khàn, dường như còn có chút tủi thân.
Ta như bị bỏng, luống cuống cả lên.
“A! Phải làm sao bây giờ? Hay để ta uống thêm một viên thuốc?”
Chàng bật cười, tiếng cười thấp thoáng mùi cưng chiều.
“Ngốc quá, Kiều Kiều… sao nàng đáng yêu đến vậy…”
Chàng lập tức trở mình, đè ta xuống dưới.
Chủ động hoàn toàn.
Ánh nến đỏ leo lét, in bóng dáng quấn quít dây dưa, chiếc giường “kẽo kẹt kẽo kẹt” không ngừng.
Mạnh Đình Uyên đã gọi nước tới năm lần…
Toàn thân ta rã rời, nằm bẹp trên giường ngó tấm giường vẫn còn đang rung, vô cùng hối hận.
Ta yếu ớt kháng nghị.
“Ngoan…”
Nụ hôn của chàng lại rơi xuống, nuốt chửng mọi lời ta chưa kịp nói.
9
Hôm Mộ Mộng Đồng đến thỉnh an, ta đang nằm dài trên giường, đau nhức khắp người, như thể bị xe ngựa cán qua.
Lời đồn dân gian quả nhiên dối trá.
Nói gì mà Mạnh Đình Uyên không thể…
Theo ta, không những chàng có thể, mà còn như mãnh thú thì có!
Cội Vân đứng ngoài, cố gắng chặn lại: “Mộ di nương, phu nhân đang nghỉ!”
“Láo xược, con nô tỳ tiện tì kia dám cản đường ta? Tỷ tỷ, ta đến thăm người đây!”
Tiếng Mộ Mộng Đồng từ xa vọng lại, cuối cùng đến bên tai ta.
Ánh mắt bà ta rơi xuống những vết hôn xanh tím trên cổ ta, ghen tỵ chực tràn ra khóe mắt.
Nhưng bà ta cố nén, nặn nụ cười giả tạo:
“Tỷ tỷ, hôm ấy thấy dạ dày tỷ khó chịu, ta cố tình nấu một bát canh bổ dạ dày cho tỷ đây.”
Ta liếc bát nước đen sì trong tay bà ta, khẽ cau mày tỏ vẻ chán ghét.
“Cội Vân, đổ đi.”
Mộ Mộng Đồng rõ ràng không ngờ ta thẳng thừng đến vậy, sững người tại chỗ.
Đoạn bà ta liền ôm mặt khóc ròng: “Tỷ tỷ, bát canh này là ta canh lửa mấy canh giờ để hầm, tỷ đối xử như thế, thiên hạ chẳng nói tỷ ghen tuông vô lý ư?”
Ồ? Là chính tay Mộ Mộng Đồng nấu? Vậy thì càng không thể uống.
Ta ngoắc tay, bảo bà ta tiến lại gần, bà ta ngỡ ta hạ mình nhượng bộ, ánh mắt hiện nét đắc ý.
Ta hạ giọng hỏi: “Bình thường Hầu gia có ngủ cùng ngươi không?”
“Hả?”
Bà ta há hốc miệng ngạc nhiên.
Nhân lúc ấy, ta tống thẳng bát thuốc vào miệng bà ta.
“A!”
Bà ta bị phỏng đến nhảy tưng bừng, vội phun ra, chỉ tay về phía ta hằm hè:
“Ta sẽ mách Hầu gia là ngươi ức hiếp ta!”
“Cút cút cútttttt!”
Ta phất tay như đuổi ruồi.
Nghe đâu bà ta khóc lóc đi kể tội, kết quả là bị cấm túc ba tháng.
Lão phụ nhân thì ở từ đường giở trò tuyệt thực, bảo nếu ta không xin lỗi, bà chẳng dám đối mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Mạnh.
Cách xử lý của Mạnh Đình Uyên càng phũ phàng, chàng chỉ buông một câu:
“Tổ tiên nhà bà ở Lạc Dương, đừng bái nhầm.”
Rồi tống thẳng bà ta về miếu từ đường của nhà họ La ở Lạc Dương.
Thế là xong, thanh danh ngang ngược kiêu căng của ta vang dội khắp nơi.
Mà nghĩ lại, ta còn dám hạ thuốc người khác, cũng chẳng còn gì để giữ tiếng thơm nữa.
Phụ thân ta vẫn thường nói, con người sống trên đời, vui vẻ là trọng yếu nhất.
10
Dạo này Mạnh Đình Uyên lúc ẩn lúc hiện, chẳng mấy khi thấy bóng dáng.
Chỉ có lưng đau mỏi hàng đêm của ta là chứng tỏ chàng từng ghé qua.
Cảm giác lén lút như vụng trộm ấy, chàng lại thấy thú vị, chỉ khổ cho ta, đi mấy bước chân đã mỏi nhũn.
Ta quyết định tối nay nhất định phải khóa cửa!
Còn Mạnh Tu Cẩn cũng trở nên bất thường, thường xuyên mặc nguyên bộ áo ngày yến xuân ấy mà lượn lờ trước mặt ta.
Trời rõ đã trở lạnh, thế mà hắn ta vẫn phe phẩy quạt, cứ như mắc bệnh.
Thật ra, nếu ta chưa gặp Mạnh Đình Uyên, có lẽ ta cũng thấy hắn không tệ.
Còn giờ thì… hừ!
Đến lần thứ ba mươi mấy Mạnh Tu Cẩn lượn qua lượn lại trước mặt, cuối cùng ta chịu không nổi, ngẩng đầu lên: “Mạnh Tu Cẩn, ngươi tìm ta gây phiền hả?”
Hắn ta làm bộ giật mình: “Ô, trùng hợp quá, Kiều Kiều, sao nàng cũng ở đây?”
Ta trợn trắng mắt, rõ ràng hắn đã đứng trước mặt ta cả nửa canh giờ rồi.
“Có chuyện thì nói! Không nói thì ta đi.”
Hắn lộ vẻ tổn thương nhìn ta:
“Kiều Kiều, sao nàng lạnh nhạt thế? Trước đây nàng đâu như vậy!”
Ta giơ tay tát bốp lên mặt hắn.
“Mạnh Tu Cẩn, ‘Kiều Kiều’ là thứ ngươi gọi được à? Phải tôn xưng ta là mẫu thân! Còn nữa, ngươi mặc bộ này xấu chết đi được, lần sau đừng chường ra làm chướng mắt ta!”
Ta quay người định đi, lại bị hắn ta níu chặt.
“Kiều Kiều, ta biết nàng vẫn giận ta. Nàng giận chuyện hôm đó ta không có mặt, đúng không? Thật ra ta đã sớm để ý nàng, chỉ là hôm đó đột nhiên ngất đi, tỉnh dậy thì phụ thân đã mang sính lễ cầu hôn nàng. Xin lỗi, Kiều Kiều, đều do ta quá nhút nhát. Mong nàng cho ta thêm một cơ hội nữa.”
“Buông ra!” – Ta dồn sức giằng khỏi tay hắn.
“Ta không buông! Ta đã buông một lần rồi!”
“A!”
Ta liền huých mạnh cùi chỏ vào cằm hắn ta.
Hắn đau đớn co rúm, mắt đỏ rực gào lên:
“Tại sao? Chẳng lẽ nàng đã yêu Mạnh Đình Uyên? Hắn già thế cơ mà! Rõ ràng người nàng thích ban đầu là ta! Là ta kia mà!”
Ta liếc hắn ta một cái.
Ốm yếu, xanh xao, gò má cao vêu, vận mệnh chắc cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Hồi xưa ta để ý tới hắn ta bằng điểm nào nhỉ? Chắc do chưa được ăn ngon bao giờ.
Ánh mắt khinh khỉnh của ta quá mức rõ ràng, khiến hắn ta bị tổn thương.
Hắn ôm chặt chân ta: “Kiều Kiều, những gì hắn cho nàng, ta cũng cho được. Ta trẻ hơn hắn mà! Nàng thử ta đi.”
Ta còn chưa kịp tung cước, một vật gì đó vụt nhanh tới, trúng thẳng chỗ hiểm của hắn ta. Mạnh Tu Cẩn gào thảm một tiếng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Một tà áo đỏ sậm vừa lướt nhanh nơi góc sân.