Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bùi Tư Minh không đổi sắc.
“Không sao.”
“Viên thuốc màu xanh trên anh là gì vậy? Anh bị bệnh à, vừa uống thuốc xong sao?”
Tôi đưa tay định cầm lên xem hướng dẫn.
Chiếc điện thoại cạnh hộp thuốc sáng lên, tin nhắn của trợ lý hiện lên màn hình khóa.
[Giám đốc Bùi yên tâm, gần gũi có hiệu quả, cái này rất mạnh, chắc chắn không làm ngài thất vọng.]
tôi định nhìn kỹ hơn, Bùi Tư Minh đã bỏ điện thoại túi, đó ném hộp thuốc đó thùng rác.
“Anh không sao, vậy nhà thôi.”
Lần trước gặp Bùi Tư Minh là sinh của tôi.
Anh ấy mang bánh sinh , đó nói bận việc rồi quay người rời .
Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy cố tình tránh tôi.
Tôi vẫn luôn băn khoăn không biết có xin lỗi vì chuyện trong ký hay không.
đó giận điên lên, tiện tay viết mấy lời linh tinh thôi.
Nhưng lại mãi không tìm được cơ hội để xin lỗi.
Đứng Bùi Tư Minh trong thang máy, ít nhiều gì có chút gượng gạo.
Im hồi lâu, cuối Bùi Tư Minh là người mở lời trước: “Hôm đó, anh đã thấy những gì em viết trong ký.”
Lời này vừa thốt , tim tôi đã treo ngược lên cổ họng.
Bùi Tư Minh ngập ngừng nói: “Em không có ý đó với anh. Tình cảm giữa chúng ta, không thể biến chất như vậy được.”
Nói xong, anh ấy lẽ quay , nói nhỏ hẳn lại.
“Anh đã suy một thời gian, có lẽ là do anh không kiểm soát tốt mức độ thân thiết, suy cho thì là lỗi của anh, anh gánh hậu quả, trách nhiệm.”
Tôi sợ đến mức vội vàng xua tay.
“Không! Không cần trách nhiệm! Là lỗi của em!”
Lần trước Bùi Tư Minh trách nhiệm, là Bùi trốn học quán net, anh ấy kéo ta , treo lên cây đánh.
Tôi vẫn nhớ như in.
Tôi đành cứng rắn xin lỗi.
“Đều là lỗi của em, em không có ý đó với anh. Hơn nữa, chuyện đã thì cứ cho , đừng để trong lòng nữa.”
Dáng người Bùi Tư Minh cứng đờ trong chốc lát.
Anh ấy chậm rãi quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn tôi, đó cười khổ một tiếng, điệu trở thất vọng.
“Phải rồi, đã rồi, cách sinh mười tám tuổi của em đã nửa tháng rồi. Là anh đã muộn.”
xuống lầu, đúng tôi gặp Bùi định thang máy.
Bùi vẫy vẫy chìa khóa xe phía tôi.
“Tôi lo cho , mới đến việc xem sao, dù có bị lừa một trận . Không ngờ, nói lại là thật.”
Tôi chưa có bằng lái.
Bùi Tư Minh đã uống rượu.
Người có thể lái xe có Bùi .
Tôi ngồi ghế phụ, cằn nhằn sự không tin tưởng của Bùi .
Hai chúng tôi kẻ nói người đáp, Bùi Tư Minh ngồi ở ghế lại im không nói gì.
lẽ nhìn chúng tôi.
Tôi quay đầu lại, muốn tìm chuyện để nói với Bùi Tư Minh, giúp không khí bớt gượng gạo.
Thế nhưng, ngay Bùi Tư Minh nhận ánh mắt của tôi, anh ấy đã quay .
Tôi kịp nhìn rõ đôi mắt hơi đỏ hoe ấy.
Bùi Tư Minh vẫn luôn im không nói gì, ngay cả xuống xe, anh ấy lạnh lùng bước lên lầu.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy, trong lòng không ngừng lo lắng.
Tôi nhớ ở công ty, người Bùi Tư Minh rất nóng.
Bên cạnh có mấy viên thuốc nhỏ không giống thuốc hạ sốt.
Chắc là thuốc cảm gì đó.
Tôi vẫn không yên tâm, cuối vẫn tìm thuốc hạ sốt mang cho anh ấy.
Tôi gõ cửa hồi lâu, bên trong không có ai trả lời.
Tôi thử gọi: “Anh, em mang ít đồ cho anh, em tự nhé.”
Bên trong vẫn không có ai đáp lại.
Tôi đành đánh liều mở cửa, định đặt thuốc lên tủ đầu giường rồi .
Đèn trong phòng đã tắt, có thể nhìn thấy bóng người trên giường.
Bùi Tư Minh thở rất nặng nề, rõ ràng là chưa ngủ.
Tôi tiến lại sờ trán anh ấy, vẫn nóng hầm hập.
“Anh, em mang thuốc hạ sốt cho anh này, em lấy cho anh uống nhé.”
Tay tôi lấy thuốc thì bị Bùi Tư Minh giữ lại.
Bùi Tư Minh khàn khàn, điệu kỳ lạ.
“Anh không sốt, không cảm.”
Anh ấy cầm tay tôi, vén chiếc chăn đắp ngang hông mình lên.
“Không được, làm sao đây? Khó c.h.ế.t mất. Uyển Uyển, giúp anh với. Anh đảm bảo không phát bất kỳ tiếng động nào, không để Bùi phát hiện đâu.”
Đầu óc tôi hỗn loạn như bãi hồ, người cứ đờ ở đó.
nhớ Bùi Tư Minh kéo tay tôi, gọi tên tôi lặp lặp lại, nói mê hoặc, ánh mắt luôn nhìn thẳng tôi.
Tôi bị nhìn đến nóng bừng , dường như có thể nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn.
Cuối kết thúc thế nào, tôi đã không nhớ rõ nữa.
Lờ đờ xuống lầu, nửa ngày, tay trái từ đầu ngón tay đến gốc tay vẫn tê rần.
Bùi này nửa đêm thức dậy, xuống nhà bếp tìm nước dừa uống.
ấy nhìn tôi ngây ngốc đứng ở cửa nhà bếp, hỏi: “Nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?”
Câu nói này kéo suy lơ lửng của tôi trở .
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: “Làm chút công việc may vá.”
Tôi phòng, trằn trọc nửa đêm không ngủ được, trong đầu toàn là những mạch m.á.u xanh nổi cộm đập trong lòng tay.
Không, trong đầu toàn là Bùi Tư Minh trong lòng tay.
Anh ấy có ý gì vậy?
Thích tôi sao?
Nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trằn trọc cả đêm, hôm thức dậy với hai quầng thâm to đùng.
Suốt đêm đó, tôi đã tưởng tượng vô số phản ứng của Bùi Tư Minh gặp tôi ngày hôm .
Là tỏ tình, hay nói xin lỗi vì tối nhất thời bồng bột?