Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta không nói gì.
Hắn lại nói: “Nhưng rốt cuộc ta nói sai ở chỗ nào?”
ta vẫn không đáp.
Hắn thở dài: “ , là bổn sai, bổn xin lỗi .”
Hắn căn bản không biết mình sai ở đâu.
Ta cứng đầu ngậm chặt nước mắt.
Thôi Dẫn Ngọc đưa chiếc ô cho ta: “Cầm lấy, ta cõng .”
Hắn cúi người xuống, ta liền trèo lên lưng hắn.
động tác của ta không chút ngần ngại.
Thôi Dẫn Ngọc cười mãi không thôi: “ lại yếu đuối, nũng nịu như vậy?”
Suốt dọc đường, ta và Thôi Dẫn Ngọc hầu như không nói gì.
Bước chân hắn vững vàng, từng bước từng bước giẫm lên bậc đá.
Tấm lưng rộng rãi, ấm áp, giống hệt như đầu tiên hắn cõng ta.
Chóp mũi ta thoang thoảng quẩn quanh mùi trầm hương nhàn nhạt từng ngửi trong điện thờ ở chùa năm nào.
thân phận của Thôi đại .
Lẽ ra ta nên sớm đoán ra mới .
Nếu hôm đó, hắn bế ta xuống khỏi xe ngựa mà ta kịp nhận ra.
Thì bây giờ đã không lo lo mất như thế .
Nghĩ tới đây, ta lại khóc.
Ta nhíu mũi, rụt sâu thêm vào bên cổ Thôi Dẫn Ngọc.
Người phía dường như có giác, khẽ nghiêng đầu nhìn ta một cái.
“ thế?”
“Đại , những hôm nay ngài nói, ta không thích chút nào, ta không gả cho người khác.”
“……”
“Vì ?”
Không biết hắn đang nghi hoặc câu hay câu .
Nhưng ta đã bị muôn vàn xúc cuốn chặt.
Ta hắn biết.
“Ta… tâm duyệt đại .”
Muôn vật lặng thinh, lòng ta chẳng còn gì giấu.
22
tuyết rơi xuống kinh thành.
Phong vân trong triều dường như theo đó mà biến đổi.
Ca ca bắt đầu đi sớm muộn, thần sắc mỗi ngày một nặng nề hơn.
Ta hỏi mới biết.
Thì ra hiện nay trong triều đang giằng co kịch liệt chuyện nhiếp có nên trả lại quyền hành cho hoàng đế hay không.
Bệ hạ đã trưởng thành, nhưng nhiếp vẫn tiếp tục nắm giữ triều .
Văn võ bá quan chia thành hai phe, mỗi bên giữ vững lập luận của mình.
Ca ca không thích chọn phe, nhưng bị chuyện ảnh hưởng.
“Có cái công sức đàn hặc đó, chi bằng viết thêm mấy bản tấu chương có lợi cho dân sinh.”
Ca ca tức giận nói vậy.
Ta chẳng giúp gì, có thể tự lo tốt cho bản thân mình.
Nhưng không ngờ, ta vẫn bị người ta nhắm tới.
Nói cho cùng, là vì thái độ trung lập của ca ca.
đó, bọn họ từng dùng với ta lôi kéo ca ca.
ta không đồng ý, liền có kẻ bày ra thủ đoạn xấu.
Ta ra ngoài trà lâu xem một vở hí khúc.
Thế mà lại bị người ta chặn đường.
Một vị thiếu gia, nghe nói kia từng sai người Kỷ phủ nói chuyện , nhất quyết kéo ta lại uống trà cùng hắn ta.
Ta căn bản không quen biết hắn ta.
Từ chối hắn ta, hắn ta còn mấy cản trở, đúng kiểu vô lại.
Ngay ta hoang mang không biết làm .
Có một thị vệ áo đen vung đao chắn ngang mặt hắn ta.
“Vị công t.ử , Kỷ cô nương đã có hẹn với điện hạ nhà chúng ta .”
Điện hạ?
Nhiếp ?
ta mới phát hiện, trong gian nhã phòng đối diện trà lâu, thật có bóng dáng của Thôi Dẫn Ngọc đang ngồi đó.
Kẻ trêu ghẹo ta liên tục xin lỗi thì sợ hãi bỏ đi.
Truyện đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta lững thững theo tên thị vệ kia, đi gặp Thôi Dẫn Ngọc.
23
Vừa bước vào cửa, ta liền chạm ánh mắt của Thôi Dẫn Ngọc.
Ta chột dạ, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Thôi Dẫn Ngọc cõng ta thiền phòng, ta đã ngủ mất .
Nhưng tỉnh dậy, lập tức nhớ lại những mình đã nói.
Không giấu gì mọi người, đó ta thật có cả tâm c.h.ế.t.
Điều khiến ta nửa xấu hổ nửa buồn bã là: đó Thôi Dẫn Ngọc liền xuống núi rời đi.
Vì thế cho giờ, ta vẫn không rõ rốt cuộc hắn mang thái độ gì đối với những ta nói hôm đó.
“Đại …”
Bây giờ gặp lại hắn.
Ta vừa hối hận xấu hổ vì tâm bị vạch trần.
Lại vừa thấp thỏm vì không biết kết cục ra .
May mà Thôi đại không chủ động nhắc tới.
Ta coi như chưa từng xảy ra.
tiện ơn hắn vừa đã ra tay giúp ta.
“ là chuyện nhỏ thôi, tổng không thể đứng nhìn bị bắt nạt .”
“Hôm nay là ta sơ suất, ta sẽ cẩn thận hơn.”
“Cẩn thận thôi thì chưa đủ. Nếu có người mắt tới , sẽ có rất nhiều cách.”
Những thủ đoạn bẩn thỉu trong nội trạch.
kia còn ở trong Thôi phủ, ta nghe nha hoàn kể không ít, nhưng vẫn luôn là nói quá thật.
Giờ đây bị Thôi Dẫn Ngọc nghiêm túc nhắc nhở.
Ta sợ tái cả mặt.
“Vậy làm ?”
ta không ra ngoài nữa…
“Ta thì có một cách, có thể một là xong.”
“Cách gì?”
Thôi Dẫn Ngọc không nói gì, từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy.
“Đây là cái gì?”
Dưới ánh mắt ra hiệu của hắn, ta mở ra.
ánh mắt chạm hai chữ “ thư” phía trên, ta lập tức trừng to mắt.
“ đã trở thành miếng thịt béo trong mắt mọi người dùng lôi kéo Kỷ Hoài Minh. Nếu bình an vô , chi bằng gả vào phủ Nhiếp ?”
Thôi Dẫn Ngọc giọng điệu ôn hòa, từng từng dẫn dắt.
Hắn là người trong lòng ta.
Hắn chịu cưới ta, lẽ ra ta vui mừng.
Thế nhưng , ta nắm lấy tờ thư ấy, lại tức giận và lạnh lòng.
“Ta không chịu!”
Ta tức tối gập mạnh thư lại, ném phía Thôi Dẫn Ngọc.