Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi về phủ, mấy ngày ta đều không ra .
Tuy không ra , tìm cửa lại không ít.
Nguyên do là trong nhà đột nhiên có thêm rất thiệp bái phỏng, thậm chí còn có cả bà mối tận cửa.
Sau ta biết, hóa ra lần ca ca được khôi phục chức vị lại thăng quan.
Trong triều có không ít thần kéo gần quan hệ ca ca.
ca ca một lòng chỉ lo cho xã tắc.
là bọn họ đ.á.n.h chủ ý ta.
giữa ta và ca ca ở vốn chẳng phải bí mật gì.
Không thể gả con gái cho ca ca, vậy để con cháu trong nhà cưới ta cũng không phải là một biện pháp tệ.
Việc khiến ta hoảng sợ.
ta còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, ca ca trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.
“Kỷ mỗ ta, tuyệt đối không làm bán cầu vinh! có gả hay không, cũng phải do chính quyết định. Dù có không gả, Kỷ mỗ ta cũng nuôi cả đời!”
Điều quả thật là thật.
ta ba tuổi bắt đầu biết nhớ , phụ mẫu qua đời.
Là ca ca cõng ta khắp nơi gõ cửa cầu cho ta một ngụm sữa dê.
Hai huynh chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống.
Mãi ta mười hai tuổi, ca ca thi đỗ, được phong làm quan ở .
Vì đường xa xôi, hành trình dài dằng dặc, ca ca không tiện mang ta theo, đem ta gửi cho hàng xóm láng giềng chăm sóc.
Không ngờ vừa bị giáng chức một cái, huynh chúng ta lại chia cách thêm một thời gian dài.
Giờ đây khó khăn lắm được đoàn tụ, ca ca sao nỡ sớm sớm gả ta đi.
20
lực trong đan xen chằng chịt, phức tạp khó lường, sao có thể mãi đứng mọi ?
Vì không gây thêm phiền phức cho ca ca, cũng vì tìm chốn thanh tĩnh, ta dứt khoát chạy ra ngôi chùa nơi ta cầu phúc cho huynh ấy để ở tạm một thời gian.
Ở một thời gian vậy, ta gặp được Thôi Dẫn Ngọc.
Khi ấy lại sắp .
rơi xuống một trận tuyết lớn.
Ta đi đình giữa sườn núi, ngồi đợi tuyết ngừng rơi.
Đang phủi lớp tuyết mịn trên mũ che mặt thì bỗng sau lưng vang một giọng nói quen thuộc.
“ .”
“Thôi… điện hạ.”
Ta vừa ngạc lại vừa mừng rỡ.
vẫn không sửa được cách xưng hô đối bề trên.
Thôi đứng trong đình, cũng không trách ta gọi chưa phải lẽ.
Bốn phía không có ai.
Thôi mời ta cùng ngồi xuống, nấu trà bằng tuyết.
“Sao lại ở đây?”
“ ngắm tuyết.”
Ồ, thật tao nhã a.
Ta khen vài câu, Thôi Dẫn Ngọc chỉ mỉm cười nhạt, không nói gì.
Không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.
Nhất thời, ta lại không biết nên nói gì Thôi nữa.
Trước kia, ta vẫn xem hắn là bằng hữu ca ca.
qua lại, hai bên cũng coi quen thuộc.
Gặp cảnh , chắc chắn ta sẽ ríu rít nói không ngừng.
bây giờ, giữa chúng ta cách trở quá , ngược lại khiến ta sinh ra mấy phần rụt rè.
Không dám nói, ta đành lén lút nhìn trộm Thôi Dẫn Ngọc.
vẫn phong quang trăng sáng gió trong, cao quý lạnh lùng xưa.
Phong cảnh tuyết núi muôn vẻ, cũng không bằng một phần nơi mày mắt hắn.
Ta bất giác nín thở.
Xung quanh yên tĩnh, có tuyết rơi cành.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nắp ấm nước nấu tuyết khẽ rung lạch phạch, nhịp tim ta.
“Gần đây có khỏe không?”
Thôi Dẫn Ngọc bỗng tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ ta.
Ta vội hoàn hồn, đè nén cơn rối loạn trong lòng.
“À… cũng, cũng khá… chỉ là… trong nhà có quá tới.”
Thôi Dẫn Ngọc khó hiểu nhìn ta.
“Gần đây trong nhà bà mối , nói bàn hôn sự ta.”
Ta nhấp một ngụm trà nóng.
Cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
hắn chỉ hơi ngạc nhiên nhướng mày, rất nhanh hiểu ra.
Khóe môi hắn nở một nụ cười nhạt, nói ta:
“Kỷ nay là tân quý trong triều, ngươi lại là hắn, hôn sự tự nhiên được để ý.”
“ nào? Có cần bổn vương thay ngươi xem giúp không?”
Hắn nói trước kia tuy là hiểu lầm.
rốt cuộc ta cũng được hắn che chở trong Thôi phủ suốt ba , cũng coi có chút tình nghĩa.
Nếu ta có ý vị công t.ử gia nào, hắn cũng sẽ giúp ta phân trần vài lời.
“……”
Ta bị mấy câu nói ấy đ.á.n.h cho lòng trầm xuống.
Chén trà tuyết vừa uống vào bụng dường lại kết băng.
Ta mím môi, không nói thêm nữa.
Một hồi lâu vẫn không chờ được câu trả lời ta.
Thôi Dẫn Ngọc quay sang nhìn ta.
Giọng ôn hòa mà nghi hoặc: “Sao lại giận rồi?”
Hắn vừa dứt lời, ta đứng dậy bước ra đình.
Thôi Dẫn Ngọc bị hành động ta làm cho sững , theo phản xạ giơ tay .
“Tuyết còn chưa ngừng…”
Ta không hắn nói.
Nói chẳng có câu nào là ta cả.
Giờ khắc , ta cũng giống ca ca ta, chẳng buồn để tâm tôn ti lớn nhỏ nữa.
21
Thôi Dẫn Ngọc cầm ô đuổi theo ra đình.
“Kỷ .”
Không không .
Ta giận dỗi, bước thẳng về phía sườn núi.
Bậc đá phủ tuyết trơn trượt, ta đi được vài bước ngã sõng soài.
Cơn đau ập khiến nước mắt ta trào ra ngay tức khắc.
“ !”
Thôi Dẫn Ngọc vội vàng tiến kiểm tra vết thương cho ta, lại bị ta “bốp” một cái tát gạt tay ra.
“Không cần ngài lo!”
“……”
Một thoáng im lặng đầy ngạc.
Thôi Dẫn Ngọc dở khóc dở cười: “Tính khí , đúng là y hệt ca ca .”