Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi bị đích mẫu ép gả cho lão vương gia háo sắc, mắt ta đỏ hoe, nói người nam nhân đang được giấu trong phòng:

“Ta sắp xuất giá rồi, chàng phải cẩn thận, đừng để kẻ thù tìm thấy.”

Ánh mắt người kia trầm đen như mực:

“Nàng thật sự muốn gả đi sao?”

Ta rưng rưng nước mắt:

“Đương nhiên là không! Nhưng ngày mai Hoàng thượng sẽ ban hôn, chuyện đã không thể vãn hồi rồi.”

Ta nghẹn ngào quay mặt đi, không để ý tới sắc mặt người kia đang dần tối sầm lại.

Ngày hôm sau, ta tuyệt vọng quỳ gối giữa đại điện hoàng cung.

Bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến trên bậc thềm:

“Trẫm không đồng ý mối hôn sự này.”

1

Khi biết tin mình sẽ phải gả cho An vương, ta vừa mới thay thuốc cho người nam nhân đang được giấu trong phòng.

Trước sảnh Đinh Hương, đích mẫu ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa.

Tay bà ta lần chuỗi tràng hạt, đuôi mắt đầy nếp nhăn giấu kín ác tâm:

“An vương tuy lớn hơn con 30 tuổi, nhưng người lớn tuổi sẽ biết thương yêu con.”

“Tuy trong phủ có hơi nhiều thiếp thất, nhưng nếu con hầu hạ chu đáo thì gả qua đó chắc chắn không bị thiệt thòi đâu.”

Ta cúi đầu, lén lau thuốc mỡ dính trên tay vào áo, khẽ nói:

“Mẫu thân, con không muốn gả.”

Là một thứ nữ luôn sống thận trọng, số lần ta gặp nam nhân bên ngoài không nhiều, An vương chính là một trong số đó.

Béo mập, dung mạo xấu xí, ánh mắt dâm tà quét từ đầu tới chân khiến ta buồn nôn.

Hoàn toàn không giống với nam nhân ta đã lén giấu đi.

Lần đầu gặp chàng, ta còn tưởng chàng là thần tiên hạ phàm.

Sắc mặt đích mẫu lập tức sầm xuống.

Bà ta giơ tay tát ta một cái thật mạnh:

“Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, sao ngươi dám cãi lại?”

“Ta đã bàn với lão gia rồi, ngày mai chúng ta sẽ dẫn ngươi vào cung cầu Hoàng thượng ban hôn.”

Má ta lập tức sưng đỏ, bỏng rát đau đớn.

Đích tỷ đứng bên cạnh xem trò vui, bật cười khúc khích, trâm vàng trên đầu khẽ lay động, nàng ta bước tới gần ta.

Đích tỷ túm lấy tóc ta, từ trên cao nhìn xuống:

“Ngươi trời sinh đã có gương mặt hồ ly quyến rũ, bảo sao An vương đích thân đến xin cưới ngươi.”

Nàng ta nhếch môi cười lạnh:

“Ngươi có biết An vương có quái tật, thích tra tấn trong phòng?”

“Ba vị vương phi trước đều bị hắn ta hành hạ đến chết trên giường.”

“Hiện giờ hậu cung của Hoàng thượng trống vắng, chẳng có lấy một nữ nhân.”

“Ngươi gả cho An vương rồi An vương sẽ tiến cử ta vào cung.”

Đích tỷ mím môi cười đắc ý như đã nắm chắc phần thắng:

“Ngươi sẽ bị làm nhục đến chết.”

“Còn ta, sẽ trở thành hoàng hậu đương triều.”

2

Khi trở về tiểu viện, ta cụp mắt, đặt băng gạc và thuốc mỡ lên bàn bát tiên.

“Tạ công tử, ta về rồi.”

Từ sau màn trướng, một nam nhân trẻ tuổi bước ra.

Chàng mặc trường bào màu mực rộng rãi, vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon.

Khuôn mặt tuấn mỹ như tuyết, thanh nhã khác thường.

Một tháng trước, trên đường lên núi dâng hương, ta đã nhặt được Tạ Nhạn Hồi.

Đích tỷ mua chuộc xa phu rồi vứt ta vào một ngôi miếu hoang, thuê bảy tám gã đại hán đến làm nhục ta.

Ta từng bước lùi lại, tay nắm chặt trâm ngọc, run rẩy, cắn răng chuẩn bị đồng quy vu tận cùng bọn chúng.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một nam nhân trẻ tuổi đột nhiên lao ra từ sau tượng Phật.

Trường kiếm đảo ngược, một chiêu đâm xuyên tim kẻ địch.

Ta chưa kịp mừng rỡ thì chàng đã ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

“Công tử! Công tử, người không sao chứ?!”

Máu đỏ thấm đẫm y phục đen của chàng.

Di nương ta từng là y nữ trước khi qua đời nên từng dạy ta y thuật, ta luống cuống băng bó cho chàng.

Khi tỉnh lại, chàng lặng lẽ nhìn ta một lúc, sau đó khẽ ho một tiếng, giọng khàn khàn, trầm thấp:

“Đa tạ cô nương đã cứu giúp.”

“Ta đang bị kẻ thù truy sát, không có nơi nương thân. Xin hỏi cô nương, có thể tạm thời thu nhận ta không?”

Ân cứu mạng phải dốc hết sức báo đáp.

Ta không chút do dự gật đầu:

“Tất nhiên.”

Nhưng rồi lại hơi băn khoăn:

“Nhưng ta chưa xuất giá, cũng không có nơi ở khác, đành để công tử chịu uất ức, ở lại tiểu viện này dưỡng thương.”

Ta không biết thân phận của chàng là ai, cũng không có ý muốn điều tra.

Chàng cứu ta, ta giúp chàng, đó là đạo lý đơn giản nhất.

Ta giấu chàng trong viện, chăm sóc vết thương dần lành lại.

Trong viện ta ngoài vài nha hoàn quét dọn ra thì không một bóng người, chàng cũng chưa từng bị ai phát hiện.

Cho đến hôm nay.

Đích mẫu bảo rằng ta sẽ bị gả cho An vương.

Vì không muốn để chàng thấy bộ dạng chật vật này, ta giấu đi má trái sưng vù, hít mũi một cái, chỉ vào ghế:

“Ngồi đi, vết thương ở bụng chàng phải thay thuốc.”

Tạ Nhạn Hồi không động đậy.

Chàng ngước mắt, ánh mắt dán chặt vào ta:

“Mặt nàng bị sao vậy?”

“…Không sao cả.”

Chàng không quan tâm lời giảo biện của ta mà trực tiếp ra tay.

Ngón tay thon dài, rõ từng đốt nâng nhẹ cằm ta rồi xoay mặt ta lại.

Hơi thở chàng bỗng nghèn nghẹn.

Đôi tay từng cầm kiếm, giương cung, giết người kia… lại run nhẹ.

Giọng nói trầm xuống như cơn giông sắp đổ ập tới:

“Ai đánh nàng?”

Nước mắt nhịn suốt cả đoạn đường cuối cùng cũng tuôn trào, lăn dài trên má.

Từng giọt, từng giọt rơi lên mu bàn tay rắn rỏi của chàng.

Lệ rơi đầy mặt, ta nghẹn ngào nói:

“Tạ Nhạn Hồi, ta sắp phải gả đi rồi.”

3

Trong phòng tĩnh lặng như tờ.

Sau khi nghe ta thuật lại lời đích mẫu, Tạ Nhạn Hồi chỉ nhíu mày một cái rồi hỏi một câu duy nhất:

“Nàng muốn gả sao?”

“Đương nhiên là không!”

Chàng nhìn ta, giọng điệu bình thản:

“Vậy thì đừng gả.”

Đôi mắt của chàng vô cùng đẹp, con ngươi đen như mực, đuôi mắt hơi xếch lên.

Khi chăm chú nhìn một người thì tựa như họ được vẽ nên bằng những sắc màu rực rỡ – khiến người ta khó lòng rời mắt.

Tim ta bất chợt đập mạnh một nhịp như bị một chú thỏ con nhẹ nhàng va vào, rung động bối rối.

Nhưng rồi lại chậm rãi trầm xuống.

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không được đâu.”

“Phụ thân và An vương sẽ vào cung cầu Hoàng thượng ban hôn.”

“Lời vàng lời ngọc của Hoàng thượng một khi ban ra thì không ai có thể lay chuyển.”

Tạ Nhạn Hồi dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt trên mặt ta, khẽ mỉm cười:

“Nàng không thích thì Hoàng đế sẽ không ban hôn.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương